Sau khi bị ép buộc thay quần áo mới, Ruri bước ra khỏi phòng thử đồ, đứng trước gương toàn thân.
Nhìn chính mình trong gương, Ruri nghiêng đầu, vẻ mặt của cô hiện lên vẻ khó hiểu.
“Bộ đồ này nhìn cứ như đồng phục của trường chúng ta, chỉ khác màu sắc.” Ruri quay đầu lại nói với ba người phía sau.
Yuzuki gật đầu trả lời: “Bình thường mà, loại quần áo này được gọi là đồng phục JK. Tuy lúc đầu là đồng phục nữ sinh cấp 3 nhưng bởi vì đẹp nên dần lưu hành rộng rãi. Trên các cửa hàng quần áo có rất nhiều loại, đừng nói nữ sinh cấp 3, cho dù là học sinh cấp 2 hay sinh viên, người đi làm, hoặc con trai đều thường xuyên mặc đồng phục JK đó.”
Keiko nghi hoặc nhìn Yuzuki, nhỏ bạn học này vừa mới nói gì đó kì quái đúng không?
Đồng phục JK Ruri đang mặc có phần thân trên và váy đều là màu đen, ôm trọn lấy cơ thể nhỏ xinh của cô. Cả bộ màu đen làm nổi bật lên cánh tay và đùi trắng nõn của cô. Ngoài ra trên cổ áo còn kèm một cái nơ đỏ con bướm.
“Quá hợp, thật sự quá hợp luôn.” Mắt Shirayuki lấp la lấp lánh: “Ruri, em mua bộ này đi.”
“Em không đem theo tiền.” Ruri từ chối.
“Chị mua cho em.” Shirayuki nói không chút do dự.
Ruri: “...”
“Công nhận hợp quá trời, em cũng thấy Ruri-chan mặc đồng phục JK là đẹp nhất.” Yuzuki gật đầu nói: “Hay là cậu cứ mặc bộ này luôn đi, không cần thay đồ lại.”
“Không có mặc quần an toàn ở trong.” Ruri nói.
“Không sao đâu, hôm nay gió nhẹ. Đi nào đi nào.” Yuzuki lôi kéo tay của Ruri đi ra ngoài.
Shirayuki nhanh chóng đuổi theo.
Còn Keiko thì nhìn sang một hướng khác, nhỏ lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó đi qua bên đó.
Yuzuki mãi nói chuyện với Ruri, không phát hiện Keiko đã rời đi, cho đến khi Shirayuki tới.
“Rồi, chúng ta đi thôi. Keiko đâu?” Shirayuki hỏi.
“Hả, cậu ấy ở ngay bên cạnh... Ủa? Đâu mất rồi?” Yuzuki quay đầu lại nhìn, đôi mắt trừng lớn.
Nhỏ mờ mịt nhìn sang Ruri.
Ruri lắc đầu: “Mình cũng không biết, hồi nãy không có để ý đến cậu ấy.”
Yuzuki và Shirayuki liếc nhau.
Vốn dĩ cả bọn ra đây cũng không phải để đi dạo phố, mục đích là dụ ra kẻ địch trốn trong âm thầm, nhưng bây giờ không nhìn thấy Keiko đâu?
Cửa hàng đông đúc người qua lại, cả bọn nhất thời không biết đi đâu để tìm.
“Đừng lo lắng.” Ruri nói: “Keiko không phải trẻ con, chúng ta chỉ cần đứng tại chỗ đợi thôi. Cậu ấy sẽ quay lại tìm chúng ta.”
“Em cảm thấy Ruri nói đúng, Keiko cũng biết việc hôm nay chúng ta định làm quan trọng như nào. Chắc là sẽ quay lại nhanh thôi.” Yuzuki nói nhỏ với Shirayuki.
Shirayuki gật đầu.
Ba người cứ đứng tại chỗ đợi như vậy, quả nhiên một lát sau Keiko đã trở lại.
Ngoài Keiko ra còn có một cô gái khác đi cùng.
Ánh mắt của ba người lướt qua Keiko, nhìn về phía cô gái kia.
Một cô gái khá xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa xuống tự nhiên, đôi mắt to có hồn. Mặc một bộ kimono màu đen, thoạt nhìn rất nho nhã, mê hoặc.
“Ba người này là bạn học của em...” Keiko giới thiệu rồi lại nói với mọi người: “Đây là anh h... À ừm, chị họ của mình, Inoue Akari.”
Khi nãy Keiko tình cờ nhìn thấy người quen xuất hiện ở đây nên tò mò đi đến chào hỏi.
“Chúc chị gái buổi trưa tốt lành.”
Ba người còn lại chào hỏi.
“Rất vui khi được gặp mọi người, mong mọi người chiếu cố Keiko nhiều hơn.” Akari trả lời, tuy mặt không cười nhưng mang lại cho người khác cảm giác rất chu toàn lễ nghĩa.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, làm người ta thấy như Akari đã từng học nhiều loại lễ nghi phép tắc, nhưng một người bình thường ở xã hội hiện đại như hiện tại cần phải học hành nghiêm khắc đến vậy ư?
“Ngoài ra...” Akari lại nói tiếp: “Keiko cứ tự cho là bản thân thông minh nói chuyện chừa đường lui cho tôi. Nhưng không cần thiết đâu, Keiko, em có thể nói cho mọi người biết anh là anh họ của em.”
Ruri “???”
Shirayuki “???”
Yuzuki “???”
Keiko cúi đầu, không nói gì.
Akari cũng quá quen với tính cách của Keiko, bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc cần phải làm, không nói chuyện với mọi người nữa. Lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.”
Akari hơi cúi người chào rồi xoay người rời đi.
Ruri nhìn cách Akari đi, tư thế rất nữ tính, xem kiểu gì cũng giống một cô gái xinh đẹp, nhưng...
Ruri quay sang Keiko.
Shirayuki và Yuzuki cũng nhìn về phía nhỏ.
Keiko bị nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, nói chuyện lắp bắp: “Cái... Chuyện đó... Chị... À anh, đúng là anh của mình... Mình... Anh họ của mình...”
Mọi người: “...”
“Tại sao lại là anh họ? Không phải con gái à?” Shirayuki mở to mắt nhìn Keiko: “Chị rất tò mò.”
“Anh ấy là con trai.” Keiko hít một hơi sâu, làm bản thân trở nên bình tĩnh lại, sau đó nói: “Anh ấy là anh họ của em, do thích mặc quần áo của nữ nên mới vậy.”
“Tại sao anh ấy thích mặc đồ nữ?” Shirayuki quá tò mò: “Với lại theo lý thuyết thì dù là nam mặc đồ nữ vẫn có thể nhìn ra đặc điểm của nam chứ? Nhưng chị hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ đặc trưng nào của nam trên người anh ấy.”
Keiko nghe vậy thì mặt lại hiện vẻ hơi u sầu, sau đó kể chuyện cho mọi người nghe.
Trước kia anh họ của nhỏ vẫn bình thường, là một người hoạt bát. Nhưng 5 năm trước, cha mẹ của anh ấy bị trúng độc khí than nên qua đời. Từ đó về sau anh ấy thành trẻ mồ côi, cũng thay đổi, thích mặc đồ nữ.
Còn tại sao anh ấy mặc đồ nữ lại không nhìn ra đặc trưng của nam thì Keiko nghĩ là do thiên phú. Có những người sinh ra đã có điểm đặc biệt gì đó ở cơ thể.
“Cho nên anh họ của em từ đó về sau luôn mặc đồ nữ sinh sống à?” Shirayuki kinh ngạc nói.
Keiko gật đầu.
Nhỏ không biết nhiều về anh họ lắm, hiện tại cũng không biết anh ấy còn năng lực nối dõi tông đường hay không.