Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 66: Các cô ấy Ꮯởi Qυầи áo của tôi

Diêu Quang nhìn điện thoại của hắn, sắc mặt nghiêm trọng.

Trên màn hình hiển thị tin nhắn do đoàn trưởng Thiên Xu gửi tới: “Gunoa ở thành phố Natsuki đúng không? Tôi đã đến đây rồi, cậu nhanh chóng tìm vị trí chính xác của hắn, tôi sẽ cùng cậu bắt hắn lại.”

Diêu Quang không nghĩ tới việc đoàn trưởng tự mình đến đây, chuyện này khiến thời gian còn lại của hắn không có nhiều nữa.

(Mình còn định làm từ từ nhưng đoàn trưởng khiến mọi chuyện lệch sóng. Mình phải nhanh chóng hành động, nhưng nơi này còn Luân Hồi Giả khác. Có thể sẽ gây cản trở cho mình...)

Diêu Quang hơi đau đầu bức tóc.

Gunoa ở bên cạnh hỏi: “Diêu Quang, ngươi sao vậy?”

Cho dù là bệnh viện tâm thần cũng thấy được Diêu Quang đang sầu não.

Hắn ta nhìn Gunoa, rồi suy tính trong lòng.

(Nói gì đi nữa thì mình cũng được Gunoa ủng hộ nghe theo rồi, không nhất thiết phải đánh nhau ngay cái bệnh viện tâm thần này. Cứ đổi chỗ là xong, không cần lo lắng Luân Hồi Giả khác sẽ cản trở.)

Nghĩ xong Diêu Quang nói với Gunoa: “Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, đi đến chiến trường thực sự để chuẩn bị đối phó đại Ma Thần.”

Gunoa giật mình, rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi, chiến tranh sắp đến, đi thôi.”

..........

Nhóm 4 người của Ruri đi bộ trên đường.

Cả bọn đều có vẻ đẹp thanh xuân, đáng yêu nhẹ nhàng, đi đường thường xuyên được người ta quay đầu nhìn.

Mà trong mắt ba người còn lại thì Ruri là người bình thường, yếu đuối nhu nhược nhất nên Keiko bị phân nhiệm vụ phải nhìn chằm chằm và bảo vệ Ruri.

Đằng trước là Ruri và Keiko đi ngang hàng, đằng sau là Yuzuki và Shirayuki đang thì thầm với nhau.

“Mục tiêu mà tiền bối nói tới có xuất hiện chưa?” Yuzuki nhỏ giọng hỏi.

“Chị cũng không rõ lắm, nhưng chúng ta nên đi dạo thêm một lát, cố gắng làm kẻ địch phát hiện chúng ta sau đó đi theo. Nói cách khác, 10 phút tiếp theo chúng ta cứ đi dạo phố như bình thường thôi.” Shirayuki nói nhỏ.

“Dạ dạ.” Yuzuki rất hài lòng với quyết định này.

Thế nên cả đám nhanh chóng đến một cửa hàng quần áo.

Nơi này có đủ loại quần áo rực rỡ muôn màu, váy này đẹp váy kia đẹp hơn, làm các cô thích thú bu vào.

Ngoại trừ Ruri.

Mà dù nhỏ không quan tâm đến mấy cái đó nhưng vẫn bị mọi người lôi đi hỏi tới hỏi lui.

“Ruri Ruri, em thấy chị mặc cái này vào đẹp không?” Shirayuki chỉ vô một cái váy liền áo hỏi.

“Đẹp đẹp.” Ruri trả lời.

“Ruri Ruri, tớ mặc cái này thì sao?” Yuzuki lôi Ruri tới hỏi một cái váy khác.

“Ừm ừm, xinh.” Ruri tiếp tục đáp.

“Ruri, mình... Mình...” Keiko cầm một cái váy.

“Đẹp, siêu xinh.” Ruri trả lời một cách chết lặng.

Chớp mắt một cái thì cả bọn ngoài trừ Ruri ra đã mua vài cái váy, trong tay toàn là túi giấy.

Thấy Ruri không mua gì cả, Shirayuki kéo Yuzuki lại hỏi nhỏ: “Yuzuki, em có biết tại sao Ruri không mua gì hết không?”

Yuzuki trầm tư nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ là do kích cỡ không vừa? Khu này size nhỏ nhất cũng là dạng thiếu nữ. Nếu là cậu ấy thì đi đến khu trẻ em mới có quần áo vừa cỡ người?”

Shirayuki tỉnh ngộ, trở nên áy náy.

Cả ba sao lại chỉ lo mua quần áo cho bản thân mà quên mất bạn bè như vậy?

(Chắc chắn là Ruri cũng rất muốn mua váy mới, em ấy cũng muốn mặc váy mới, nhưng ngại với mọi người nên không nói ra. Chúng ta không thể làm như không nhìn thấy được!)

Shirayuki và Yuzuki liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý của người còn lại.

Còn Keiko... Nhỏ này không được thông minh cho lắm nên vẫn chưa hiểu vấn đề.

“Trực tiếp kéo Ruri đến khu quần áo trẻ em cũng không nên, phải làm thế nào đây chị?” Yuzuki nói nhỏ.

“Khu trẻ em cũng trong tầng này, gần khu đồ nữ, chúng ta đi đến gần đó trước.” Shirayuki trả lời.

Yuzuki gật đầu.

Sau đó hai người phối hợp dẫn dắt cả nhóm đến vị trí gần khu đồ nữ.

Vừa đến nơi, ánh mắt của Shirayuki đã nhắm vào khu quần áo trẻ em bên kia. Chị ấy dùng khuỷu tay chọc chọc Yuzuki: “Em nhìn thử cái váy kia hợp Ruri không?”

“Cũng ổn nha, nhưng mà cái bên cạnh màu sắc mang vẻ hài hòa hơn ấy chị.” Yuzuki hứng thú nói.

Hai người cách một khoảng không trực tiếp lựa váy, thảo luận cái váy này rồi lại nói về cái váy kia. Sau đó cả hai đều nhất trí chọn cái váy nào đấy.

Ruri ngáp một cái, cô thấy dạo phố rất nhàm chán. Không hiểu sao mấy người kia lại rất hứng thú.

Đúng lúc này, Yuzuki đi đến kéo cánh tay Ruri, cười tủm tỉm nói: “Ruri, lại đây tí.”

Ruri nghiêng đầu không hiểu gì.

Cô tùy ý để Yuzuki kéo đi đến trước phòng thay quần áo, rồi lại bị lôi vào trong.

Shirayuki đã ở đó chờ sẵn, khi thấy Ruri đi tới, chị ấy vui vẻ nói: “Ruri-chan, mọi người lựa quần áo mới cho em nè. Em cởi đồ trên người ra để thử đi ha?”

Vừa nói chuyện Shirayuki vừa vươn tay ra, định cởϊ qυầи áo của Ruri.

Yuzuki cũng ôm lấy Ruri từ đằng sau, cười nói: “Không được chống cự nha.”

“Từ từ, đừng có tùy tiện cởϊ qυầи áo của người khác như vậy.” Ruri vội vàng nói, cô không dự đoán được Shirayuki và Yuzuki sẽ làm vậy.

Cô đành nhìn về phía Keiko, hy vọng nhỏ sẽ nói gì đó.

Nhận thấy ánh mắt của Ruri, Keiko chớp chớp mắt rồi nói: “Mình cũng giúp cậu cởi.”

Ruri “...”

Cái con nhỏ này không được thông minh cho lắm, khờ đến mức hiểu sai ý trong mắt người khác?

Nếu Ruri muốn tránh ra, đương nhiên là ba cô gái này không thể ngăn được.

Nhưng cô không thể bại lộ thân phận, nên chỉ có thể dùng lực của một đứa con gái bình thường để giãy giụa, nên kết quả cũng đã rõ.

“Oa, da của Ruri trắng ghê ha.”

“Tuy cậu nhìn rất nhỏ con, vòng eo cũng nhỏ. Nhưng dáng người rất đẹp nha.”

“Hai chân cũng rất xinh, thon dài trắng nõn, không có một vết xước luôn.”

Đối diện với ba mặt sáu mắt, Ruri cảm giác không được tự nhiên.

Đây là loại cảm xúc gì? Khi cô từng là Luân Hồi Giả bá đạo mạnh mẽ, chưa từng trải nghiệm qua cảm xúc này. Cảm giác thật kỳ cục, làm tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn.

Là cảm xúc ngại ngùng ư?