Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 65: Quyến đoán sát phạt

Cảm nhận được sát khí của Shirayuki tỏa ra, Shoichi hơi rén.

“Khoan.” Shoichi cố gắng dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Shirayuki: “Cô hỏi thêm một câu được không? Câu tiếp theo tôi chắc chắn sẽ nói.”

Đáp lại Shoichi là một cây giáo lạnh lẽo.

Shirayuki không hề do dự đâm xuyên qua vai hắn ta, giáo băng bị máu nhiễm đỏ.

“Aaaa.”

Bị đâm như vậy làm hắn ta la hét thảm thiết.

Hắn không thể tin nổi Shirayuki lại ra tay dứt khoát như vậy. Vốn dĩ hắn định trả lời một câu hỏi không quan trọng, bởi vì thực sự không thể im họng mãi được. Phải trả lời vài câu và bảo mật vài thứ, mới khiến cho hắn có giá trị.

Nhưng tại sao con nhỏ này lại dứt khoát đến thế?

Yuzuki và Keiko thấy vậy cũng im lặng nuốt nước miếng, tiền bối mạnh mẽ quyết đoán này không giống như tiền bối ôn hòa nhẹ nhàng cả hai thường ở cùng.

Nếu Ruri ở đây thì nhỏ sẽ hiểu được hành động của Shirayuki.

Đối với một Luân Hồi Giả có kinh nghiệm phong phú, dứt khoát là điểm cần thiết. Đặc biệt là Luân Hồi Giả đơn độc như Shirayuki, không tham gia đoàn đội. Nếu không đủ quyết đoán thì cũng chết sớm.

Cho nên muốn dùng lời nói để làm Shirayuki đắn đo rất sai lầm.

Đối diện với cô ấy thì thành thật mới là lựa chọn tốt nhất.

Shirayuki rút cây giáo băng ra, khiến nó tan rã trong không trung. Rồi vung tay đóng băng miệng vết thương của Shoichi.

“Nói ra toàn bộ những gì ông biết đi.” Shirayuki nhìn Shoichi.

Hắn ta chịu đựng cơn đau, vội gật đầu. Hắn đã hiểu rõ người trước mặt là dạng người như nào nên phải thành thật.

Shirayuki hỏi: “Ông đến từ đoàn đội nào?”

“Viêm Điểm Đoàn.” Shoichi cảm thấy không cần che giấu chuyện này, hắn nghĩ chắc chắn đối phương đã biết được.

Nghe được câu trả lời khiến cả ba cô gái nhìn lẫn nhau, hắn ta đến từ Viêm Điểm Đoàn. Vậy là giống như những gì cả ba đã đoán.

“Ông là người đánh lén Yuzuki?” Shirayuki hỏi tiếp.

Shoichi gật đầu.

Yuzuki thấy vậy lắc lắc nắm tay, bộ dạng như muốn đấm Shoichi một cái.

“Đoàn trưởng của ông đang ở đâu?”

“Không biết.”

“Thân phận ở hiện thực của đoàn trưởng ông là gì?”

“Tôi cũng không biết, chỉ biết danh hiệu. Đoàn trưởng rất che giấu bản thân.”

Ánh mắt của Shoichi lập lòe, hắn không nói thật. Dù sao đối phương không biết những việc này, không biết sự thật ra sao nên hắn ta xảo trá như nào cũng được.

Shirayuki lại hỏi tiếp vài câu, nhưng câu trả lời làm cô rất không vừa ý. Bởi chẳng có thêm tí thông tin nào.

Trong lúc đang thẩm vấn, thì có tiếng nói chuyện truyền từ cách đó không xa.

Shirayuki lập tức vung tay đóng băng Shoichi lại, rồi nói với Yuzuki: “Có nơi nào có thể tạm thời chứa tên này không? Chỗ này không thể thẩm vấn được, sơ ý là sẽ bị phát hiện.”

Yuzuki hiểu ý của Shirayuki, nhỏ vội bảo: “Bệnh viện ở đây có một ít phòng trống không dùng đến. Chúng ta có thể đem tên này đến đó nhưng phải cẩn thận không để người khác nhìn thấy.”

Shirayuki cười nói: “Đương nhiên là không ai nhìn thấy đâu, chúng ta là Luân Hồi Giả mà, làm rất mau lẹ.”

“Em làm cho.” Keiko ngoan ngoãn nói.

Vận chuyển Shoichi đã bị đóng băng rất dễ dàng, các cô đặt hắn trong một căn phòng trống. Khóa cửa cẩn thận rồi mới rời đi.

Sau khi đi ra ngoài, Yuzuki hỏi: “Bọn mình cứ để ông ta ở đó, không tiếp tục thẩm vấn hả chị?”

Nhỏ cứ tưởng là đổi chỗ để tiếp tục thẩm vấn, không nghĩ tới Shirayuki lại dẫn mọi người rời đi.

Shirayuki hơi nhíu mày nói: “Chị cảm thấy tên đó rất gian xảo, nói thông tin cho chúng ta đa số là giả. Cứ tiếp tục thẩm vấn như vậy không ổn, nên chị định tìm một hướng khác để ra tay.”

Yuzuki tò mò hỏi: “Chị định làm gì ạ?”

Keiko cũng tò mò nhìn.

Shirayuki bình thản nói: “Trước mắt có thể xác định là chúng ta đang bị Viêm Điểm Đoàn theo dõi, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ sẽ ra tay với chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ cần tạo cơ hội cho bọn họ là được.”

Chị ấy nói ra kế hoạch của bản thân. Đó là cả bọn sẽ đi khỏi bệnh viện tâm thần, mặt ngoài cứ ngụy trang là đi dạo phố. Chị ấy cho rằng làm vậy có thể dụ đám người Viêm Điểm Đoàn theo dõi cả bọn.

Trong quá trình này những người còn lại sẽ ở chỗ đông người để đề phòng đối phương tấn công. Còn chị ấy sẽ hay "lạc đàn", tạo cơ hội để dụ kẻ địch tới tấn công chị ấy.

Shirayuki tin chỉ cần cô "lạc đàn" thì kẻ địch sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, bởi kẻ địch chỉ tưởng rằng cô là Luân Hồi Giả trung cấp.

Bấy giờ Shirayuki vẫn chưa biết đoàn trưởng của Viêm Điểm Đoàn là Haruka. Cô cũng không biết Haruka là Luân Hồi Giả thượng cấp, càng không biết rằng cả Viêm Điểm Đoàn ngoài Shoichi ra chỉ còn lại Haruka. Cô cứ nghĩ đoàn đội đó phải còn lại vài Luân Hồi Giả trung cấp.

“Cách này được không nhỉ? Mà lúc chúng ta ra ngoài dụ kẻ địch có nên dẫn Ruri đi chung không chị?” Yuzuki hỏi.

“Có thể để em ấy đi chung.” Shirayuki nghĩ rồi nói: “Lần này kẻ địch phải đối mặt với chị, mấy đứa không cần ra tay. Hai em chỉ cần dắt theo Ruri đi ở mấy chỗ đông người là được, đừng đến nơi hẻo lánh là sẽ không có vấn đề gì.”

Yuzuki và Keiko gật đầu. Cả bọn nói chuyện một lúc thì đi tới ngoài cửa phòng Ruri.

Ruri ngẩng đầu lên nhìn ba người, cũng không để tâm lắm.

“Cậu tỉnh rồi sao, cả bọn định đi dạo phố, cậu muốn đi chung không?” Yuzuki chào hỏi.

“Eo của cậu như vậy, đi dạo phố được à?” Ruri hỏi.

Sắc mặt Yuzuki khựng lại, nhỏ suýt nữa đã quên thương tích của bản thân. Nhưng nghĩ đến mục đích của cả bọn, nhỏ cắn răng gật đầu với Ruri, ý nhỏ là có thể đi dạo phố.

Ruri không biết ba người này tại sao đột nhiên muốn đi dạo phố, chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nổi?

Nhưng cô cũng không định từ chối, bởi vì cô đoán rằng di dạo phố có lẽ chỉ là cái cớ. Chắc ba người này muốn làm chuyện gì đó, rủ cô đi cùng là vì không muốn để cô cô đơn thôi.

Cho nên cô quyết định đi chung, tuy Shirayuki nhìn rất đáng tin cậy nhưng có cô đi theo càng an toàn hơn.