Shoichi cười miễn cưỡng, hắn ta đang vắt hết óc suy nghĩ nên ứng đối tình huống này như nào. Thì đột nhiên hắn cảm nhận được một cơn nguy hiểm truyền đến từ bên cạnh, khiến lông tơ của hắn dựng đứng lên.
Là Luân Hồi Giả có kinh nghiệm phong phú nên hắn không nghĩ gì liền nhảy sang bên cạnh.
“Hắn ta là Luân Hồi Giả!” Keiko vội nói.
Đôi mắt của Shirayuki và Yuzuki lấp lánh lên.
“Thì ra ông là người đánh lén tôi à?” Yuzuki lắc lắc nắm tay, sau đó nhìn Shirayuki với ánh mắt mong chờ.
Cô nàng đang bị thương nên không tiện ra tay, với lại có Shirayuki ở đây. Cần gì nhỏ và Keiko động tay động chân?
Shoichi làm mặt sầu.
(Sau lưng có hai người, phía trước chỉ có một người. Vậy tiến lên trước phá vòng vây!)
Shoichi nghĩ nhanh rồi hướng về phía Shirayuki vọt tới.
Chỉ có thể nói là tên này biết cách chọn người quá đấy.
Ngay khi Shoichi đến gần Shirayuki, một làn khí lạnh lẽo tràn về phía hắn. Còn không kịp lấy lại tinh thần thì cơ thể đã bắt đầu đóng băng từ hai chân hướng lên trên. Băng lan nhanh chóng đóng băng phân nửa người của hắn.
Lần này Shirayuki ra tay có chừng mực, bởi vì cô muốn moi thông tin từ Shoichi nên không gϊếŧ chết hắn.
Lúc này Shoichi kinh ngạc trợn mắt.
Cái người trước mặt hắn là Luân Hồi Giả thượng cấp?
Tại sao?
Hắn cũng không hiểu tại sao.
Nhưng trước khi bị đóng băng hoàn toàn, Shoichi cũng quyết đoán dùng tay bóp nát điện thoại di động, khiến nó nát bét không thể dùng được nữa.
Sau đó hắn bị đông lạnh thành cục băng, đương nhiên vẫn còn sống.
“Tiền bối lợi hại, chị lợi hại quá.”
“Tiền bối là thần tượng của em đó.”
Yuzuki và Keiko mặt mày hưng phấn chạy đến, xem ra rất vui vẻ.
Hai người đều là lần đầu tiên nhìn thấy cách một Luân Hồi Giả thượng cấp đánh nhau. Họ không thể tin được trung cấp trước mặt thượng cấp sẽ trở nên yếu đuối như vậy, nên rất phấn khích.
“Rồi rồi, đừng có khen chị nữa. Tên này quyết đoán hơn chị nghĩ, trực tiếp phá nát điện thoại. Không để chúng ta lấy được thông tin từ điện thoại của hắn.” Shirayuki làm mặt bất đắc dĩ.
“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta thẩm vấn tên này sao?” Yuzuki nhìn về phía Shoichi.
“Theo tình hình hiện tại thì chỉ có thể làm cách đó.” Shirayuki vung tay lên, băng rút đi lộ ra phần đầu của Shoichi.
..........
Đồng thời ở nơi xa. Diêu Quang cùng với Gunoa đang nhìn về phía Shirayuki.
“Là ngài đại hiền giả, bên cạnh còn có hai vị sứ giả. Bọn họ bắt được kẻ địch à, có phải thuộc hạ của Ma Thần không nhỉ? Quả nhiên ngài đại hiền giả luôn âm thầm giúp đỡ ta.” Gunoa lộ ra nụ cười ngây ngô.
Diêu Quang vuốt cằm, hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
(Trong những cô gái này có người là Luân Hồi Giả thượng cấp. Rốt cuộc là chỉ có một hay hai người còn lại cũng là Luân Hồi Giả thượng cấp? Cảm giác hơi phiền phức rồi đây.)
Diêu Quang nghĩ tới Haruka, hắn cảm thấy cô ta dám đến đây tìm những cô gái này để gây sự. Vậy chứng tỏ một mình cô ta có thể ứng đối được mới phải? Nói cách khác đối phương chỉ có một Luân Hồi Giả thượng cấp thôi?
Nhưng hắn vẫn thấy kỳ lạ, Luân Hồi Giả thượng cấp đánh nhau nếu bất cẩn sẽ khiến người thường chú ý đến vì động tĩnh. Đến lúc đó phiền phức sẽ lớn hơn, cô ta không lo lắng về vấn đề này à?
Bởi vì Haruka dám đến đây một mình để gây sự, lại còn là bệnh viện, một nơi rất đông người. Nên Diêu Quang nghĩ mục tiêu của Haruka cùng lắm chỉ là Luân Hồi Giả trung cấp thôi, nhưng không ngờ sự thật thì khác.
“Diêu Quang, chúng ta có nên qua đó chào hỏi không?” Gunoa hỏi hắn.
Hắn ngừng suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không cần thiết, chúng ta đi thôi.”
Diêu Quang thay đổi ý định.
Nếu mục tiêu là Luân Hồi Giả thượng cấp, hắn sẽ không chiến đấu với họ dễ vậy, bởi vì mỗi một người thượng cấp gần như tất cả đều có kinh nghiệm phong phú. Nhiều loại thủ đoạn hay át chủ bài, không dễ gì phân thắng bại, rốt cuộc không ai biết bản thân có phải là người chiến thắng hay không.
Với lại vấn đề quan trọng vẫn là động tĩnh lúc đánh nhau quá lớn, dễ khiến người bình thường chú ý. Tương đương với việc khiến Luân Hồi Giả lộ ra trước mặt người thường.
Tuy Diêu Quang có năng lực [Lĩnh Vực Yên Tĩnh] nhưng nó chỉ là thẻ cấp N. Phạm vi che giấu âm thanh cũng có hạn, không thể che được động tĩnh đánh nhau giữa Luân Hồi Giả thượng cấp.
Từ nhiều lý do khác nhau, Diêu Quang quyết định rút lui.
(Tuy tình hình như vậy sẽ làm phiền toái kế hoạch của mình, nhưng kế hoạch này không cần thiết phải thực hiện ngay lập tức.)
Diêu Quang định sẽ nhường ra chiến trường cho Haruka và Shirayuki phân thắng bại trước.
Kế hoạch của hắn là nhằm vào chính đoàn đội của hắn, Bắc Đẩu Đoàn. Kế hoạch sẽ bắt đầu sau khi hắn rời khỏi đội, nhưng hắn có thể trì hoãn thời gian rời đi đội của mình.
........
Shoichi không chịu nói bất cứ thứ gì.
Hắn được Haruka gọi là người thông minh, bởi thực tế cũng như vậy. Hắn thực sự thông minh hơn đa số người nên sẽ không thành thật khai báo mọi thứ.
Hắn cảm thấy bản thân nếu nói hết thì sẽ không còn giá trị lợi dụng, đến lúc đó không chết mới lạ?
Shoichi tự làm chính mình trở nên có chút giá trị, kéo dài thời gian để chờ Haruka đến cứu. Tuy trước mặt là Luân Hồi Giả thượng cấp nhưng Haruka cũng vậy.
Hoặc là chờ nhiệm vụ của Không Gian Luân Hồi đến, hắn sẽ vào thế giới luân hồi. Nhưng vào thế giới luân hồi ở đâu thì khi ra vẫn sẽ ở chỗ đó, nên cách này chỉ có thể kéo dài thêm ít thời gian.
“Hỏi ông nhiều câu như vậy, cái gì cũng không nói. Muốn chết chứ gì.” Shirayuki không vui nhìn Shoichi.
Cô ấy là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, vậy mà tên này lại dám không trả lời câu hỏi của cô. Không được thỏa mãn cơn tò mò làm cô rất không vui.
“Từ từ, đừng xử lý tôi.” Shoichi quyết đoán nói: “Sao các cô không hỏi thêm chút nữa, tốn thời gian hơn chút? Nếu không hỏi thêm, không tốn thời gian thì làm sao biết được tôi không chịu nói? Các cô cố gắng lên đi.”
Shoichi trực tiếp làm Shirayuki phát quạo lên.
“Bớt nói nhảm, nếu không trả lời thì đi chết đi.” Shirayuki giơ tay lên, không khí lạnh ngưng kết thành cây thương băng trong tay cô.