Ba người bắt đầu nói chuyện với nhau, đương nhiên là vụ Yuzuki bị Luân Hồi Giả khác tập kích. Bởi vì Yuzuki chỉ nhìn thấy rối gỗ, không biết ai là người tấn công nhỏ, nên phải phán đoán.
Shirayuki kể ra chuyện ở khách sạn suối nước nóng Haruyama cho hai người nghe: “Cho nên rất có thể người tập kích Yuzuki là người bên Viêm Điểm Đoàn. Bởi vì thành viên của họ chết bởi bệnh nhân tâm thần nên hận, đến đây trả thù.”
Yuzuki hiểu ra vấn đề, nhỏ đã nói nhỏ là một người con gái hoa gặp hoa nở, sao tự nhiên lại bị đánh lén. Ra mọi chuyện là vậy.
Sau khi biết nguyên nhân đại khái thì vấn đề chuyển tới Luân Hồi Giả đó là ai?
Việc này muốn phán đoán rất khó, bởi vì Luân Hồi Giả muốn trà trộn vào bệnh viện sẽ không để người khác phát hiện. Nhìn bề ngoài cũng không thể đoán nổi.
Ở đây xuất hiện vấn đề thiếu hụt thông tin.
Bởi ba người họ không biết rằng tên Matsui Yuki bị Gunoa gϊếŧ chết là Luân Hồi Giả, cứ tưởng là ăn trộm lẻn vào xui xẻo bị gϊếŧ. Cho nên họ không biết Viêm Điểm Đoàn sẽ dùng cách khác để vào bệnh viện.
Ba người dựa theo tư duy của Luân Hồi Giả suy đoán, nếu là Luân Hồi Giả chắc sẽ trực tiếp nhảy qua tường bảo vệ đi vào. Trốn trong bóng tối làm ra nhiều chuyện, cho nên ba người không tính đến những người đã xuất hiện ở ngoài.
Mà Haruka và Shoichi thì nghĩa rằng Matsui Yuki là bị hội của Shirayuki gϊếŧ chết, bọn họ nghĩ rằng đã bị đề phòng. Cảm thấy cái cách nhảy tường vào rất không an toàn, cho nên lựa chọn ngụy trang thân phận trà trộn vào.
“Hả? Rồi rồi rồi, cậu cứ ký tên đi.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Là giọng của Techikotsu, bởi vì cửa chính không đóng. Mà chú ấy đi ngang qua nên tiếng nói lọt vào.
Techikotsu tắt máy, quay đầu sang thì thấy con gái yêu của mình đang ngồi với bạn học trong phòng, chú ấy lập tức cười chào hỏi.
Nhìn thấy cha mình, Yuzuki liền hơi tức lên, nhỏ nghĩ đến việc mình bị đánh: “Từ nay về sau cha giữ kỹ điện thoại giùm cái.”
Techikotsu: “???”
Ủa gì vậy? Tại sao con gái cưng của mình lại nổi giận với mình?
Chú ấy cảm thấy cực kỳ oan ức, nhìn Yuzuki một cách mờ mịt.
“Chuyện này cũng không trách chú ấy được, chú ấy chỉ là người bình thường.” Shirayuki nói nhỏ rồi vẫy tay với Techikotsu: “Chào chú nha, tạm biệt chú.”
Techikotsu “...”
Ý là đuổi mình đi à? Techikotsu càng thêm oan uổng ấm ức.
“Ơ?”
Keiko vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ vội chỉ ra ngoài: “Chú Mizuhashi, ngoài đó có bệnh nhân tâm thần không có hộ lý đi theo, như vậy rất nguy hiểm đúng không?”
Shirayuki và Yuzuki nghe vậy liền nhìn ra đó thử, vừa thấy thì tái mặt.
Bởi vì bệnh nhân mà Keiko chỉ là tên tự xưng là bậc thầy khắc băng. Tên này khiến toàn bộ hộ lý và bác sĩ ở đây phải tái mài tái mặt.
Hiện tại hắn ta đang mặc đồ bình thường, còn đi về phía bên ngoài bệnh viện.
Techikotsu nhìn thử rồi nói: “Mấy đứa nói Fukuyama Shoishi à, thật ra bệnh tình của cậu ta không nghiêm trọng. Trải qua thời gian điều trị ngắn ngủi của chúng ta thì hắn đã khôi phục bình thường, tất nhiên là đang chuẩn bị xuất viện.”
Người bình thường?
Đã có thể xuất viện?
“Cha xác định anh ta là người bình thường sao? Anh ta là loại người chơi với mấy thứ dơ bẩn đó.” Yuzuki khϊếp sợ nói.
“Sau khi anh ta trải qua kiểm tra thì đã xem như người bình thường. Đúng là anh ta vừa đến bệnh viện không lâu đã có thể xuất viện làm người ta hơi khó tin. Nhưng tình huống như vậy vẫn từng xảy ra rồi, đừng lo.” Techikotsu cười nói tiếp: “Vậy đấy, chú còn có việc. Tạm biệt mấy đứa.”
Chú ấy rời đi, còn ba người nhìn lẫn nhau.
Shirayuki trầm tư rồi nói: “Vào gần đây, rồi lại đi ngay lúc này, chị hơi nghi ngờ anh ta.”
“Ý chị là anh ta có khả năng là Luân Hồi Giả đó sao?” Keiko kinh ngạc hỏi.
Yuzuki cau mày suy nghĩ, nhỏ cũng nghi ngờ.
“Muốn biết phải hay không, cứ bắt lại là biết. Chúng ta ra tay thôi.” Shirayuki rất quyết đoán, quyết định ngay lập tức.
Ruri đang âm thầm quan sát bằng Vô Diện Nhân, nhỏ gật đầu tán thưởng sự quyết đoán của Shirayuki. Làm Luân Hồi Giả, muốn đi càng xa thì quyết đoán rất cần thiết.
Sự việc kế tiếp cứ giao cho Shirayuki, tên kia thuộc Viêm Điểm Đoàn chắc chắn đánh không lại chị ấy. Ruri không cần phải đi quan sát làm gì, vào trò chơi quét phó bản tiếp thôi.
........
Shoichi lấy cái điện thoại được giấu đi ra nhìn thử, phát hiện tin nhắn của Haruka.
Hắn vô tư mở tin nhắn ra, nhưng vừa đọc xong đã mất bình tĩnh.
(Có Luân Hồi Giả khác ở đây? Đã vậy còn là thượng cấp? Một cái bệnh viện sao lại khiến nhiều Luân Hồi Giả tụ tập đến vậy? Bọn họ đến đây làm gì? Nhưng mà không liên quan gì đến mình, phải tranh thủ thời gian chạy đi.)
Shoichi cảm thấy bất an, hắn ta đi nhanh hơn.
Ngay khi hắn vừa quẹo vào một ngã rẽ, xung quanh có một khoảng rừng cây che đậy thì xuất hiện một người trước mặt hắn.
Tất nhiên đó là Shirayuki, nhờ tốc độ nhanh chóng nên bắt kịp Shoichi.
Gió thổi hơi dồn dập, làm mái tóc trắng dài của cô ấy bay phấp phới. Cô ấy xuất hiện như là ảo mộng, làm Shoichi nhất thời mất tập trung.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ lại là ai, thì la thầm không ổn trong lòng.
Hắn vội quay đầu thì phát hiện phía sau Yuzuki và Keiko cũng chạy đến. Tuy nhìn Yuzuki đang che tay sau eo, sức chiến đấu bị trừ đi vài phần nhưng bên cạnh còn có một người nữa.
(Không lẽ mình bại lộ rồi sao? Nhanh như vậy?)
Shoichi cảm thấy nhức đầu, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ phúc hậu và vô hại nói: “Mọi người đang làm gì vậy? Cần tôi giúp gì hả?”
Shirayuki vừa định nói thì lập tức im lặng.
Tuy cảm thấy Shoichi đáng nghi nhưng vẫn chỉ là đánh nghi, không xác định 100% Shoichi là Luân Hồi Giả, lỡ đoán sai thì làm sao?
Cho nên đầu tiên phải là thử xem đối phương có phải Luân Hồi Giả hay không.
Shirayuki và Yuzuki đều nhìn về phía Keiko.
Keiko hiểu ý của hai người, nhỏ âm thầm thi triển năng lực [Quỷ Đầu Bạo Liệt]. Một cái đầu quỷ bình thường không nhìn thấy được, khiến nó nhanh chóng nhào tới phía Shoichi.