Haruka theo tin tức của Shoichi đi đến bên ngoài bệnh viện tâm thần.
Loại người như cô ta đương nhiên là không thể đi bằng đường chính, hiện tại đang đứng ở phía sau bệnh viện. Chỗ này có tường bảo vệ rất cao, nhưng cô ta có thể nhảy qua được nếu muốn.
(Tsukuyomi Ruri, Izumi Shirayuki và Mizuhashi Yuzuki, Inoue Keiko. Toàn bộ đều là Luân Hồi Giả trung cấp nhỉ? Bốn người này chả là gì so với mình.)
Haruka vừa nghĩ vừa nhảy lên tường bảo vệ.
"Hử?"
Haruka vừa mới nhảy qua tường thì nghe thấy một âm thanh kinh dị, trong lòng cô ta cũng trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng kia.
Ở đó là một cái cây.
Cành lá rất um tùm, ở trên có một người đang đứng đó. Lúc Haruka đến đây không hề phát hiện người này.
Tên đàn ông có mái tóc dài kia mang theo tai nghe, nhảy từ trên cây xuống trong cái nhìn chằm chằm của Haruka.
Người này chính là Diêu Quang.
“Cô là ai?” Hắn vừa đánh giá vừa hỏi Haruka.
Haruka nheo mắt nói: “Tôi là ai thì liên quan gì đến mấy người?”
Diêu Quang cười: “Đương nhiên là có liên quan, cô có thể dễ dàng nhảy qua tường bảo vệ, chắc chắn là Luân Hồi Giả. Một người như vậy đến đây sao lại không liên quan đến tôi được?”
(Quả nhiên hắn ta cũng là Luân Hồi Giả.)
Haruka nghĩ vậy, rồi trầm trọng hỏi: “Là người bên phe Izumi Shirayuki đúng không?”
Bởi vì Shirayuki là hội trưởng của câu lạc bộ Thần Bí, nên sau khi Haruka tưởng đây là một đoàn đội, cô ta cũng nghĩ Shirayuki là đội trưởng của đội.
“Izumi Shirayuki? Là ai?” Diêu Quang khó hiểu nói.
“Có vẻ ông không liên quan đến người tôi cần tìm, vậy ông không có lý do gì ngăn cản tôi.” Haruka lạnh lùng nói.
Diêu Quang lắc đầu: “Không, bây giờ ở đây đang có kế hoạch của tôi, không Luân Hồi Giả nào khác được phép vào nơi đây. Nhưng ý của cô là còn Luân Hồi Giả khác trong bệnh viện tâm thần này chứ gì? Tôi sẽ xử lý hết.”
Hắn ta vẫn cười, trái ngược với lời nói lạnh nhạt.
Haruka nghe vậy làm ngọn lửa nóng cháy xuất hiện ở tay phải: “Chuyện tôi làm, không phải ai cũng ngăn cản được.”
“Nếu cô có ý kiến thì hãy tấn công tôi.” Diêu Quang không định nhượng bộ, ngoắc ngoắc tay về phía Haruka, cử chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Haruka cũng không thèm nói lời vô nghĩa, phất tay lên. Ngọn lửa hóa thành một con chim nóng rực nhanh chóng vọt tới chỗ Diêu Quang.
Cùng lúc đó, không khí trước người Diêu Quang rung động. Từng đợt sóng âm hiện lên, va chạm vào con chim lửa bay đến, triệt tiêu lẫn nhau.
(Không ngờ lại là Luân Hồi Giả thượng cấp.)
Haruka hơi nhíu mày.
Diêu Quang cũng nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm vào Haruka.
Đối với hai người họ, nếu kẻ địch là Luân Hồi Giả thượng cấp, vậy thì chiến đấu khá bất tiện. Bởi cùng cấp đánh với nhau rất khó phân thắng bại, ngoài ra động tĩnh lúc chiến đấu dễ khiến người bình thường chú ý. Đến lúc đó phiền phức sẽ càng nhiều.
Ngay lúc Haruka còn đang do dự, Diêu Quang cười: “Dũng sĩ, ra ngoài đi.”
Vừa dứt lời thì một người từ trên cây nhảy xuống, mặc đồng phục bệnh nhân, là Gunoa - người tự nhận mình là dũng sĩ.
Gunoa nhìn chằm chằm Haruka, nói với Diêu Quang: “Cô ta là thuộc hạ của đại Ma Thần hả? Nếu đúng vậy thì chúng ta cần gϊếŧ cô ta không?”
Diêu Quang không trả lời mà nói bóng gió với Haruka: “Cậu ta, cũng là Luân Hồi Giả thượng cấp. Còn muốn đánh tiếp không?”
Haruka không nói gì thêm, lập tức xoay người rời đi.
Cô ta vẫn chưa tin Gunoa là Luân Hồi Giả thượng cấp, nhưng xác suất là rất lớn, cô ta không muốn mạo hiểm.
Và cho dù không có Gunoa xuất hiện, cô ta cũng không thể đánh với Diêu Quang tiếp. Nên chỉ đành rời đi, nghĩ cách giải quyết khác.
Gunoa khó hiểu nhìn Diêu Quang sau khi Haruka đi mất.
Diêu Quang nói trấn an: “Đừng lo, cô ấy không phải thuộc hạ của Ma Thần. Chỉ là một người đi ngang qua sơ ý quấy rầy đến chúng ta thôi, không cần để tâm đến.”
Gunoa gật đầu.
Diêu Quang nói tiếp: “Nhưng có vẻ ở bệnh viện này còn có Luân Hồi Giả khác. Cũng khó đoán bọn họ có gây phiền phức cho kế hoạch của chúng ta hay không. Nên về bệnh viện tìm họ trước, xử lý hết.”
Gunoa vẫn không có ý kiến gì, tuy anh ta nghĩ rằng Diêu Quang gia nhập vào đội anh, chính là thuộc hạ của anh. Nhưng Gunoa chỉ là bệnh nhân tâm thần, bị Diêu Quang dễ dàng lợi dụng, cái gì cũng nghe theo hắn ta.
........
Sau khi Haruka rời đi, cô ta nhanh chóng gửi tin nhắn cho Shoichi: “Nếu có thể rời khỏi bệnh viện này thì mau đi. Ở đây có hai tên Luân Hồi Giả thượng cấp, mục đích là gì thì tôi không biết. Nhưng chắc không liên quan đến chúng ta.”
Rõ ràng là Shoichi vẫn không đem điện thoại theo bên người được. Haruka cũng không còn cách nào khác, chỉ đành hy vọng Shoichi có thể tự bảo vệ bản thân.
.........
Trong phòng, Shirayuki và hai nhỏ đàn em còn lại đang tránh đi Ruri để nói chuyện gì đó.
Đối với Luân Hồi Giả, dù có người bình thường kế bên cạnh, họ cũng có cách để giao lưu với nhau. Nhưng Ruri không phải người bình thường.
Ruri tất nhiên có chú ý đến hành động của ba người còn lại, nhưng họ giao lưu về cái gì thì cô không biết.
(Ba người này cứ dùng tờ giấy để nói chuyện, mình cũng không thể biết được nội dung. Vậy thì...)
Rất nhanh sau đó Ruri đã có cách, cô cố ý ngáp một cái: “Em buồn ngủ, em qua phòng bên cạnh ngủ khoảng nửa tiếng nhé.”
Ánh mắt của Shirayuki sáng lên: “Em muốn đi ngủ à? Vậy phải ngủ thật ngon nha, con gái không ngủ đủ sẽ làm hại làn da.”
Hiện tại ba người còn lại đang có rất nhiều chuyện muốn nói, Ruri không ở đây thì họ sẽ giao lưu dễ dàng hơn, nên họ rất vui.
Ruri vẫy vẫy tay rồi rời khỏi phòng, cô chọn một phòng trống khác không có ai rồi ngồi lên giường. Sau đó thông qua Vô Diện Nhân để nghe lén bên kia.
“Yuzuki, tường ở đây cách âm tốt không?” Shirayuki hỏi nhỏ.
“Cái này thì chị yên tâm, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt. Bởi vì bệnh nhân tâm thần dễ trở nên ồn ào mà.” Yuzuki trả lời.
“Vậy thì tốt.” Shirayuki thả lỏng.