Mọi người trông rất kinh ngạc, riêng Ruri vẫn thản nhiên.
Cô bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có cách sống của riêng họ, chỉ cần không làm hại đến người khác thì họ sống kiểu gì cũng được. Chúng ta đừng kinh ngạc như vậy, đôi khi quá bất ngờ hoặc nhìn họ bằng ánh mắt khác thường cũng là một cách tổn thương.”
Yuzuki hơi ngạc nhiên nói: “Ruri, cậu cũng biết nói chuyện triết lý như vậy à?”
Ruri liếc Yuzuki, nói vậy là ý gì? Bộ nhìn cô không giống người biết nói chuyện đạo lý hay sao?
“Cảm ơn cậu đã nói giúp cho anh họ của mình.” Keiko biết ơn nói.
“Không cần cảm ơn mình.” Ruri phất tay.
Keiko cảm thấy vẫn nên cảm ơn Ruri, lúc trước nhỏ vẫn không hiểu anh họ của mình. Nhỏ cứ nghĩ anh làm vậy là không đúng, nhưng nghe Ruri nói xong, nhỏ đã hiểu được vài thứ.
Shirayuki mở to mắt, cảm thán: “Bởi vì khác người nên thường xuyên bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Công nhận khiến người ta thấy khó chịu, nói theo kiểu nào đó thì chúng ta làm Luân Hồi...”
“Sặc sặc, e hèm. Chúng ta là thành viên của câu lạc bộ Thần Bí luôn đi điều tra truyền thuyết đô thị, công nhận chắc là kỳ lạ trong mắt người khác lắm.” Yuzuki vội ngắt lời của Shirayuki, nhỏ cũng âm thầm chọt chị ấy.
Shirayuki giật mình nhớ lại, cô suýt nữa đã nói ra bản thân là Luân Hồi Giả trước mặt Ruri, còn may là chưa nói ra.
Nói ra người bình thường biết chuyện về Luân Hồi Giả sẽ chết ngay.
Shirayuki sợ trong lòng, dùng ánh mắt ý cảm ơn nhìn lại Yuzuki.
Ruri cũng nhẹ nhàng thở phào.
Nếu lúc nãy Shirayuki nói ra chữ Luân Hồi Giả, sau đó phát hiện bản thân không bị gϊếŧ chết. Cô sẽ không thể giấu diếm được, đến lúc đó sẽ phiền phức rất nhiều.
Kế tiếp cả bọn không đi dạo cửa hàng nữa mà rời đi.
Shirayuki lén nói cho Yuzuki và Keiko biết, thời gian đã đủ, hiện tại có thể kẻ địch đang theo dõi các cô. Đã đến lúc làm việc đó.
Yuzuki và Keiko mờ mịt tỏ vẻ đã hiểu.
Nhiệm vụ "lạc đàn" chỉ cần một mình Shirayuki, những người còn lại phải đợi ở nơi đông người.
Nên Shirayuki nghĩ ra một cách lạc đàn hợp lý, cô mua một quả bóng cao su lớn hơn bàn tay một chút, cầm nó chơi.
Rồi nhân lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ, cô "sơ ý" khiến quả bóng lăn vào trong hẻm.
“A, bóng của chị rớt mất rồi. Mấy đứa đi trước đi, chị tìm lại được nó sẽ quay lại liền.” Shirayuki xoay người đi vào trong hẻm nhỏ vắng vẻ.
Một cô gái xinh xắn một mình đi vào trong hẻm nhỏ tối đen như mực, còn chờ gì nữa?
(Mau tới đây gây sự với tôi đi!)
Shirayuki nghĩ trong lòng.
Còn Yuzuki và Keiko mỗi người một bên kẹp Ruri ở giữa, tiếp tục đi về phía trước.
(Họ đang làm gì vậy? Hơi kỳ lạ.)
Ruri chú ý đến tình huống bất thường, cô cũng cân nhắc trong lòng.
Shirayuki không trở lại ngay, mà mất một lúc lâu cô mới đuổi kịp mọi người.
Lúc về Shirayuki âm thầm lắc đầu, tỏ ý không tìm thấy mục tiêu, rồi biên ra một cái cớ: “Khi nãy có thấy vài con mèo ở nơi đó, tuy là mèo hoang nhưng nhìn rất đáng yêu. Nên chị chơi cùng bọn chúng một lát.”
“Ra là vậy, chị đi lâu như thế làm em lo lắng đó.” Yuzuki cười đáp lại.
“Thì ra tiền bối thích mèo, em cũng thích.” Keiko nói theo sau.
Ruri vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Cô nhìn ra được mọi người đang diễn, mà kỹ năng diễn xuất cũng tốt đó.
Lại dạo một vòng trên phố, các cô đυ.ng phải một hẻm nhỏ nữa. Sau đó quả bóng trên tay Shirayuki "vô ý" rớt vào trong đó.
“Lại rớt nữa rồi, cái quả bóng này thật là. Mấy đứa đi trước đi, chị tìm được bóng sẽ quay lại.” Shirayuki vẫy tay, xoay người tiến vào trong hẻm nhỏ.
“Tiền bối không cẩn thận gì hết trơn, chúng ta cứ đi trước, mặc kệ chị ấy.” Yuzuki kéo tay Ruri và nói.
Keiko ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
Ruri cạn lời rồi, cô đoán là bọn họ đang muốn làm gì đó, nhưng tại sao mấy hành động kiểu vậy cảm giác cứ kì kì?
Nói thật thì cô hơi tò mò, họ đang muốn làm gì đây?
Một lát sau Shirayuki về tới, vẫn âm thầm lắc đầu tỏ ý lần này cũng không câu ra mục tiêu. Sau đó biên ra một cái cớ khác tại sao cô đi lâu.
Thấy ba người họ cứ âm thầm giao lưu, Ruri thực sự siêu tò mò.
Khi đi đến trước một quán cà phê, Ruri đề nghị: “Đi dạo nãy giờ cũng mệt rồi, chúng ta vào uống nước đi.”
“Được được.”
Ba người còn lại đều đồng ý.
Các cô vào trong tiệm ngồi xuống, từng người gọi một ly cà phê.
Trước khi cà phê được bưng lên, Ruri đứng dậy nói: “Mình đi vệ sinh một lát.”
“Tớ cũng đi, chúng ta đi chung.” Yuzuki cũng đứng lên.
Nhà vệ sinh luôn là địa điểm dễ lạc đàn, cho nên lúc còn ở bệnh viện tâm thần. Nhóm Shirayuki đã bàn bạc với nhau, nếu Ruri muốn đi vệ sinh thì phải có Yuzuki hoặc Shirayuki đi theo, như vậy mới có thể bảo vệ được.
Ruri nhìn Yuzuki rồi trả lời: “Đi thôi.”
Cô cũng không bận tâm việc có người đi cùng, dù sao cô làm chuyện nhỏ nào đó thì Yuzuki không thể phát hiện được.
Sau khi vào một phòng đơn trong nhà vệ sinh, Ruri thi triển thẻ [Vô Diện Nhân], rồi cũng dùng [Lưỡi Hái Tội Lỗi] đưa cho Vô Diện Nhân.
Đợi qua một lúc Ruri mới nhấn nút xả nước, đi ra ngoài.
Yuzuki đã đợi sẵn ở đó, tươi cười kéo lấy cánh tay Ruri. Cùng nhau quay lại tiệm cà phê.
Lúc này cà phê đã được bưng lên, mùi hương tràn ngập trong không khí.
Ruri vừa ngồi xuống thì Shirayuki bỗng nhiên nói: “A chết rồi, hình như lúc nãy chị làm rớt chìa khóa ở hẻm nhỏ kia. Không ổn, chị phải quay lại tìm, các em không cần tới giúp đâu. Chị sẽ quay về nhanh thôi.”
“Tiền bối nhớ cẩn thận.”
“Vậy bọn em đợi chị ở đây nha tiền bối.”
Không đợi Ruri nói gì thì Yuzuki và Keiko đã nhanh mồm nhanh miệng nói, rồi nhìn theo Shirayuki đang rời đi.