Khi đối diện với bệnh nhân tâm thần, chúng ta phải hành xử thân thiện, bình tĩnh, không nên từ chối yêu cầu của họ một cách dứt khoát.
Nên Yuzuki ra dáng làm màu, gật đầu: “Đương nhiên sẽ giúp, ta là đại hiền giả. Nhất định sẽ cùng người đối mặt với Ma Thần đáng sợ.”
Gunoa nở nụ cười.
Anh ta có cảm giác được, sáng nay lúc trở về cứ như có ai đó âm thầm nhìn chằm chằm anh. Cái kiểu nhìn này làm anh ta cảm thấy quen thuộc, khiến trong lòng hơi sợ hãi.
Gunoa biết chắc đây là tên Ma Thần tà ác đang theo dõi chính anh, loại tồn tại khủng bố như này anh cũng không phải là đối thủ, nên phải nhờ đại hiền giả trợ giúp.
“Đại hiền giả, ngài định giúp ta bằng cách nào?” Gunoa hỏi.
Yuzuki: “...”
Cô còn phải tìm phương án để ứng đối với anh ta sao? Khó xử thật đấy.
“Đói bụng quá, mình đi ăn cơm trước đây, đại hiền giả và dũng sĩ cứ trò chuyện từ từ thong thả.” Ruri không muốn ở lại để thảo luận cái đề tài làm người khác cảm thấy ngại như này, nên quyết đoán đi luôn.
“Chị cũng đói.” Shirayuki lập tức nói theo sau, cười vẫy tay: “Chị đi trước nha.”
“Mình... Mình cũng vậy.” Keiko vội nói.
Yuzuki thấy vậy càng bất đắc dĩ, ánh mắt ai oán nhìn về phía mọi người.
Shirayuki an ủi: “Em có kinh nghiệm ứng phó bệnh nhân... Ehem, ứng phó dũng sĩ. Cho nên việc này em xử lý đi, tạm biệt nhé.”
Đối với đại Ma Thần gì đó, Shirayuki không hề tò mò. Dù sao chỉ là mục tiêu do bệnh nhân tâm thần phỏng đoán ra thôi, cô mà tò mò mới kì lạ.
......
Nửa tiếng sau, được đại hiền giả chỉ dẫn xong nên Gunoa thỏa mãn về phòng bệnh.
“Đại hiền giả bảo ta phải tu luyện nhiều lên, bây giờ ta nên đi nghỉ ngơi. Các ngươi đừng lại đây quấy rầy ta, chờ ta tỉnh lại hẳn đến đây bẩm báo.” Gunoa nói với nhóm hộ lý, xem họ như là cấp dưới.
Nhóm hộ lý tất nhiên là bất mãn với loại thân phận như này. Nhưng họ hiểu Gunoa định ngủ trưa nên rất vui, như vậy họ có thể nghỉ ngơi một chút — Họ đã có kinh nghiệm từ trước, Gunoa nói tu luyện nghĩa là đi ngủ.
“Vậy cậu ngủ... À nhầm, tu luyện đi.”
Nhóm hộ lý rời khỏi phòng, khóa cửa lại.
Về phần vòng bảo hộ của cửa sổ thì đã được sửa chữa hoàn hảo, người bình thường sẽ không thể nào trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ được nữa.
“Lĩnh vực yên tĩnh!”
Đúng lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động.
Gunoa nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Có một người không biết đứng ở đó từ lúc nào, ăn mặc hiện đại, tóc dài mang tai nghe, đang nhìn về phía Gunoa.
Lúc thấy người đó, cơ thể Gunoa run rẩy theo bản năng, một loại cảm xúc hoảng loạn nảy lên, giống như muốn quay đầu chạy ngay lập tức.
Anh ta không biết tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy, hô hấp bắt đầu dồn dập.
“Không nhớ tôi sao? Xem ra đầu óc có vấn đề rồi, quả nhiên đã bị thương.” Diêu Quăng cười cười nhìn Gunoa.
“Không lẽ nào, người là đại Ma Thần?” Gunoa ôm đầu, giống như nghĩ tới gì đó, sợ hãi kêu lên: “Đại hiền giả, đại hiền giả đang ở đâu!? Mau tới cứu ta.”
Diêu Quang cười và nói: “Đừng hoảng sợ, tôi không phải đại Ma Thần, tôi cũng sẽ không làm cậu bị thương. Tôi tới tìm cậu là thiện ý.”
Hắn ta không để ý tới việc Gunoa la lớn, vừa rồi hắn đã sử dụng năng lực [Lĩnh Vực Yên Tĩnh] khiến âm thanh ở khu vực này đều yên lặng, người ở ngoài phòng bệnh cho dù có áp lỗ tai lên cửa cũng ko thể nghe được bất kì âm thanh gì từ trong này.
“Ngươi sẽ không làm hại ta? Người cũng không phải đại Ma Thần?” Gunoa nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Chính xác, tôi tới tìm cậu để hợp tác, chúng ta cùng nhau đi đối phó đại Ma Thần được chứ? Tôi biết tên đó ở đâu.” Ánh mắt Diêu Quang lập lòe: “Tên đại Ma Thần đó còn có tên gọi là Thiên Xu.”
“Đại Ma Thần tên Thiên Xu?”
“Đúng vậy, Thiên Xu.”
Có lẽ đầu óc của Gunoa bị vấn đề khá nặng, là bệnh nhân tâm thần thật sự. Nhưng không sao cả, chỉ cần sức mạnh của Gunoa vẫn còn thì sẽ giúp được hắn phản bội lại đoàn đội.
Nếu chỉ mỗi Gunoa thôi thì không đủ, nên hắn ta đã chuẩn bị sẵn những bước tiếp theo cần làm. Dù sao hiện tại có thể lôi kéo Gunoa là việc đáng mừng.
“Ngươi thực sự không phải đại Ma Thần? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất tà ác?” Gunoa hoài nghi.
“Bởi vì tôi từng là thuộc hạ của hắn, có lẽ bị lây khí tà thuật gì đó. Nhưng tôi đã cải tà quy chính, về sau tôi đi theo dũng sĩ cùng giải quyết đại Ma Thần.” Diêu Quang cười trả lời.
Trước khi Diêu Quang đến đây đã âm thầm điều tra về Gunoa, nên hắn có thể hiểu tư duy của anh ta. Do đó giao lưu dễ dàng hơn.
“Thì ra là vậy, bảo sao ta cảm thấy ngươi hơi đáng sợ.” Gunoa tin Diêu Quang.
Chủ yếu là anh ta dựa vào trực giác, không cảm nhận thấy ác ý của Diêu Quang nên anh ta tin.
Hắn lại nói với Gunoa: “Để đối phó với đại Ma Thần, chúng ta phải âm thầm chuẩn bị trước. Trong khoảng thời gian này, dũng sĩ đừng làm lộ tôi ra ngoài. Bởi vì đại Ma Thần vẫn chưa biết tôi đã phản bội hắn.”
Gunoa vội gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ giấu diếm chuyện của ngươi. Chờ đối phó xong đại Ma Thần ta sẽ nghĩ xem nên thưởng gì cho ngươi.”
“Vậy tôi cảm ơn dũng sĩ trước.” Diêu Quang cười.
Đúng lúc điện thoại của hắn run lên.
Diêu Quang cầm lấy nhìn, chính là người tên Thiên Xu gửi tin nhắn cho hắn. Nội dung là hỏi xem đã tìm được Gunoa chưa.
Diêu Quang dùng tay gõ gõ lên màn hình, trả lời: “Xác định vị trí của Gunoa cần thêm chút thời gian, mà cho dù tìm được rồi vẫn rất khó xử lý tên đó, cần phải tốn thời gian hơn nữa.”
“Làm nhanh chóng.” Thiên Xu gửi tới tin nhắn.
“Vâng, đoàn trưởng.” Diêu Quang gửi một cái icon cười.
.......
Một cái bệnh viện tâm thân không nhỏ cũng không lớn, vậy mà trong bóng tối lại chứa đựng nhiều điều.
Ở một bên khác, Shoichi đang rầu rĩ, bởi vì hắn nhận ra việc tiếp xúc gần với nhóm Yuzuki rất khó. Dưới tình huống như này thì hắn phải làm gì?
Không thể đến gần, rất nhiều chuyện cũng không đoán được, hắn phải nghĩ biện pháp nào đó.
“Có lẽ... Nên làm như vậy?” Shoichi lẩm bẩm, hắn nghĩ ra gì đó.