“Không có gì để làm.” Ruri trả lời.
“Chỉ tại chán không có gì làm thôi à? Thật không?” Yuzuki nghi hoặc kề sát bên mặt Ruri.
Lúc này khuôn mặt của hai người rất gần nhau, Ruri thậm chí có thể nghe rõ tiếng hít thở của Yuzuki, điều này làm cô bấm điện thoại đều bị chậm lại.
“Tớ cũng rảnh rỗi không có gì làm, để tớ nhìn cậu chơi game cũng được.” Yuzuki vừa nói vừa tự nhiên ôm eo của Ruri, tò mò nhìn vào màn hình.
Bên góc kia Keiko đang xin lời khuyên của Shirayuki.
“Tiền bối, em muốn trở thành một người tự tin, em nên làm như thế nào?” Keiko mong đợi hỏi.
Trong mắt nhỏ thì Shirayuki là hội trưởng CLB Thần Bí luôn rất tự tin và quyến rũ. Là người cô rất ngưỡng mộ.
Shirayuki không nói nên lời mà nhìn Keiko.
Con bé này là Luân Hồi Giả, dù chỉ là hạ cấp nhưng vẫn là một Luân Hồi Giả đó? Bộ nhỏ không hề có chút tự tin nào ở chính mình à?
Hơn nữa Keiko cũng không biết bản thân đang nói chuyện với một Luân Hồi Giả mạnh hơn, chỉ cho rằng tiền bối là người thường thôi, vậy mà vẫn không có chút tự tin nào?
Shirayuki vỗ nhẹ vai Keiko: “Hay em từ bỏ đi?”
Đôi mắt của Keiko ngấn lệ ngay lập tức.
“A-Ahem, chị nói giỡn thôi. Để chị tìm một số cuốn sách hướng dẫn trở nên tự tin trên mạng cho em đọc.” Shirayuki vội vàng lôi điện thoại ra và nói.
...............
Trường học nữ sinh Arakou không được mở cửa nên có vẻ vắng tanh.
Haruka ngồi trên ghế ở trong văn phòng, sắc mặt nghiêm túc nhìn một bản danh sách.
(Những người trong CLB Thần Bí đều xin nghỉ rất nhiều lần, đây có phải là trùng hợp?)
Haruka rất nghi ngờ, dựa theo tất cả thông tin trước đó, trong đầu cô ta hiện ra một suy đoán.
Cô ta hít một hơi sâu, tự lẩm bẩm: “Không lẽ CLB Thần Bí là một xã đoàn Luân Hồi Giả? Có thể họ đều thuộc về cùng một đoàn đội luân hồi.”
Khả năng này rất cao, dù sao điểm trùng hợp rất nhiều.
Sau khi suy nghĩ thì Haruka gửi tin nhắn cho Shoichi: “Tôi gửi cho cậu thông tin của vài người, tôi nghi ngờ bọn họ là Luân Hồi Giả nên cậu đi điều tra thử. Hiện tại bọn họ đang ở trong bệnh viện tâm thần đó, có một người là con gái của viện trưởng ở đó. Cho nên lúc đi điều tra cậu phải cẩn thận, không được bại lộ thân phận.”
Shoichi không trả lời tin nhắn.
Haruka cũng không ngạc nhiên, dù sao Shoichi giả dạng làm bệnh nhân tâm thần, làm sao có thể đem điện thoại theo mọi lúc được. Nhưng cô ta chắc chắn Shoichi sẽ nhận được tin nhắn.
...........
Shoichi đã bị đem đi tắm rửa sạch sẽ, không còn mùi hôi nữa, nhưng hộ lý xung quanh vẫn giữ khoảng cách với hắn, không dám tới gần.
Khi trong phòng chỉ còn một mình, Shoichi đảo mắt, một tấm thẻ xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó Shoichi dùng năng lực khiến một cành cây ngoài cửa sổ rớt xuống đất, biến thành một con rối gỗ nhỏ.
“Đi lấy điện thoại của tao lại đây.” Shoichi điều khiển hành động của con rối.
Con rối gỗ nhanh chóng đi xa, sau đó mang về một cái điện thoại trong thời gian ngắn. Nó đưa điện thoại cho Shoichi thông qua cửa sổ.
Shoichi vừa cầm điện thoại đã nhìn thấy tin nhắn của Haruka.
(Mấy người này có khả năng cùng một đoàn đội Luân Hồi Giả? Cả vụ Quỷ Linh Đoàn bị diệt vong, cái chết của Andas và Matsui Yuki cũng liên quan tới bọn họ?)
Shoichi sắc mặt trở nên nghiêm túc sau khi nhìn tin nhắn.
Suy tư một lát Shoichi mới trả lời Haruka: “Tôi sẽ điều tra cẩn thận, nhưng đối phương có nhiều người như vậy, nếu toàn bộ đều là Luân Hồi Giả thì tôi phải càng cẩn trọng, tốn nhiều thời gian hơn.”
Bên kia Haruka lại trả lời tin nhắn rất nhanh: “Không thành vấn đề.”
Shoichi không trả lời lại, hắn tắt điện thoại rồi đưa cho con rối gỗ. Nó giấu điện thoại vào dưới bồn hoa, rồi sau đó con rối lại biến thành cành cây rơi xuống mặt đất.
Tuy đã trở lại làm cành cây nhưng hình dạng của cành cây này đã hơi khác so với lúc trước, có cảm giác giống hình con người.
..............
Hai ngày dần dần trôi qua.
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các hộ lý, Shoichi không thể dễ dàng tiếp xúc với mấy thứ dơ bẩn kia nữa. Khiến cả bệnh viện tâm thần đều nhẹ nhõm.
Mấy người Ruri cũng ra khỏi phòng và đi dạo xung quanh.
“Đây chính là ánh nắng và không khí trong lành!” Yuzuki dang rộng hai tay, trông rất hạnh phúc.
“Đại hiền giả, ta cũng rất thích ánh mặt trời và không khí trong lành.” Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Động tác của Yuzuki đột ngột ngừng lại, cô quay đầu nhìn về hướng âm thanh.
Người vừa mới nói tất nhiên là Gunoa, anh ta mặc đồ bệnh nhân, tươi cười đi ra từ sau gốc cây.
“Anh về khi nào vậy?” Shirayuki nhìn thấy Gunoa thì ngạc nhiên hỏi.
“Về cái gì cơ? Ta vốn là người thuộc về quốc gia này.” Gunoa nói với vẻ mặt khó hiểu.
Hiện giờ bệnh nhân tâm thần như Gunoa bị vài hộ lý nhìn chằm chằm, vẫn là bọn họ trả lời hộ, nói rằng Gunoa được đưa về từ sáng sớm.
Dù sao đây là bệnh nhân tâm thần, không thể giao tiếp bình thường, không đưa về thì có thể làm gì khác?
“Đại hiền giả, ta rất vui khi có thể nhìn thấy ngài. Mong ngài giúp ta.” Gunoa vẻ mặt nghiêm túc, sau đó còn nói với ba cô gái còn lại: “Mong ba vị sứ giả cũng giúp đỡ ta.”
Ba người không biết nên nói gì đối với loại xưng hô như sứ giả.
“Giúp ngươi việc gì? Không phải ngươi đã gϊếŧ chết được Ma Vương rồi sao? Ngươi chính là một dũng sĩ đích thực.” Yuzuki khó hiểu nói.
“Ta cảm nhận được hơi thở của Ma Thần.” Vẻ mặt Gunoa nghiêm trọng nói: “Ma Thần là một tồn tại mạnh mẽ hơn cả Ma Vương.”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc nhìn nhau.
Tất nhiên mọi người đều không tin thứ gọi là Ma Vương, Ma Thần. Nghe Gunoa nói vậy họ đã biết anh ta lại bộc phát chứng bệnh, đem kẻ địch tưởng tượng từ Ma Vương nâng cấp lên thành Ma Thần.
Nhóm hộ lý càng nhìn chằm chằm Gunoa thêm, lúc trước anh ta đã xem người khác là Ma Vương sau đó gϊếŧ chết. Liệu lần này Gunoa có xem một người nào đó là Ma Thần xong trực tiếp gϊếŧ chết không?
Một trong những người hộ lý còn bí mật gọi điện thoại cho Techikotsu.
“Ta không phải đối thủ của Ma Thần, ta biết rất rõ điều này. Xin ngài đại hiền giả hãy giúp ta.” Gunoa nhìn chằm chằm Yuzuki với đôi mắt rực sáng.