Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 55: Bắt hắn lại

Shoichi chính là thành viên kia của Viêm Điểm Đoàn, hắn ta nghe theo lệnh của Haruka lẻn vào bệnh viện tâm thần.

Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định giả làm người bị tâm thần, như vậy lẻn vào sẽ không khiến người khác chú ý, ngoài ra nhờ cái vỏ bọc bệnh nhân tâm thần nếu hắn làm việc gì khác người cũng không ai phát hiện ra vấn đề.

Vậy nên việc đầu tiên phải làm là khiến người ta xem hắn như tâm thần sau đó đưa hắn vào bệnh viện, ở thành phố Natsuki này chỉ có một bệnh viện tâm thần, cho nên chắc chắn sẽ bị đưa đến đây.

Sau khi vạch ra kế hoạch, Shoichi tra cứu rất nhiều tài liệu về người bị bệnh tâm thần, và tìm một nơi để bắt đầu giả dạng làm người bị tâm thần.

Hắn tự diễn như mình là một bậc thầy khắc băng kỳ quặc, ngoài băng hắn cũng dùng các đồ vật khác để khắc, cố gắng thu hút sự chú ý của người khác, sau đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó hắn thất bại...

Người khác đều xem hắn như bị ngốc, nhưng không ai xem hắn như người bị tâm thần, một mình hắn lăn lộn rất lâu mà vẫn không có hiệu quả.

Cho nên sáng hôm nay, Shoichi quyết định phải tàn ác hơn.

Dùng khúc gỗ khắc không ai để ý, dùng cát khắc cũng không, vậy dùng phân để khắc, ai mà không chú ý?

Đừng hỏi muốn tìm được nó ở chỗ nào, đối với Luân Hồi Giả thì quá dễ dàng? Cho dù tệ nhất thì cũng có thể tự mình đi...

Thế nên vào sáng nay, một số công dân ở thành phố Natsuki đi ngang qua vừa kinh ngạc vừa ghê tởm, bọn họ nhìn thấy một tên mập đang chơi phân, hắn nói muốn dùng thứ bẩn thỉu đó để khắc băng.

Không biết đã có bao nhiêu người nôn ra tại chỗ vào sáng nay.

Thực tế đã chứng minh lần này Shoichi làm thành công.

Cảnh sát đến hiện trường rất nhanh, đập vào mắt là một tên mập đang cầm thứ dơ bẩn bằng hai tay.

“Mấy người cũng muốn xem tôi khắc băng hả?”

Shoichi cười nói, hắn không biết rằng hình tượng hiện tại của hắn sẽ lan rộng trên toàn internet, gây chú ý rất lớn.

Sau đó như đúng kế hoạch, Shoichi bị áp giải đến bệnh viện tâm thần nhà Mizuhashi, trong quá trình đưa hắn đi, cảnh sát ai cũng mang vẻ mặt như sắp chết.

Thật sự quá hôi, quá dơ....

Shoichi cũng cảm thấy vậy, nhưng do không còn cách nào khác. Lúc trước hắn dùng phương pháp không hôi không dơ thì chẳng ai để ý đến "bệnh nhân tâm thần" như hắn.

Không phải hắn muốn chơi mấy thứ tởm lợm đó, là do hết cách khác rồi. Hắn cũng không muốn làm vậy!

Toàn bộ đều là vì hoàn thành mục tiêu cuối cùng!

Shoichi mang tâm thái cảm động vì tự hy sinh bản thân, hắn cầm lấy hai cục ***, nhìn Techikotsu đang che mũi trong văn phòng rồi mỉm cười nói: “Quý khách, muốn xem quá trình ra đời của danh nhân khắc băng nổi tiếng trên thế giới không? Để cảm ơn bạn đã xem, lần này tôi có thể khắc băng theo hình ảnh của bạn.”

Sắc mặt của Techikotsu tái mét ngay tại chỗ.

Tên tâm thần này muốn dùng thứ ghê tởm như vậy để khắc ra hình tượng của mình?

Chẳng lẽ Techikotsu này không cần mặt mũi để nhìn người khác nữa hay sao?

“Dừng lại ngay!” Techikotsu gầm lớn: “Ngăn anh ta lại ngay lập tức! Đem đi tắm rửa ngay!”

Nói xong Techikotsu chống tay vào bàn, bắt đầu nôn khan.

Bệnh viện tâm thần hôm nay xác định gà bay chó sủa.

............

Trên đường phố ở một thành thị, một người đàn ông có mái tóc dài, trang phục thời thượng, đang tai nghe vừa ngân nga một ca khúc vừa đi trên đoạn đường đông đúc.

Điện thoại bỗng rung lên.

Người đàn ông tóc dài mở ra xem, có người gửi cho hắn ta một đoạn video.

Hắn click vào, video chính là cảnh tin tức vào sáng sớm hôm nay, Gunoa bị đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần.

“Gunoa...” Đôi mắt người đàn ông tóc dài nheo lại khi nhìn thấy người này.

Lại có tin nhắn khác gửi đến điện thoại hắn.

Người gửi: Thiên Xu.

“Cậu đã xem nội dung video chưa, Diêu Quang? Cuối cùng cũng thấy được hắn.” Thiên Xu nhắn: “Hãy đi tìm hắn và đem về. Cái vật thí nghiệm này vẫn còn tác dụng.”

“Đã rõ, đoàn trưởng.” Diêu Quang mỉm cười nhắn lại.

..............

Hiện tại Haruka khá để ý đến bệnh viện tâm thần Mizuhashi, cho nên dù đang điều tra về việc khác. Cô vẫn thỉnh thoảng lục soát thông tin về bệnh viện này trên internet.

Sau đó cô ta nhìn thấy tin tức về Fukuyama Shoichi.

(Cách giả vờ làm bệnh nhân tâm thần trên thế giới này quá ít hay gì mà tên này lại phải dùng cái cách như vậy?)

Ngay cả Haruka cũng cảm thấy hơi buồn nôn.

Hiện tại cô ta cũng đang ở bệnh viện, nhưng là một bệnh viện bình thường.

(Đám học sinh của trường cấp 3 Arakou đều bị đưa đến bệnh viện này điều trị. Tuy nhiên căn cứ theo tình hình đã biết thì đám học sinh không có vấn đề gì hết, nên đã được cho xuất viện. Dù học sinh đã về hết nhưng danh sách các học sinh vẫn được giữ lại.”

Ánh mắt của Haruka lập lòe, cô ta muốn tìm được phần danh sách này.

Việc này không khó đối với một Luân Hồi Giả, đặc biệt là Luân Hồi Giả thượng cấp như cô ta.

Không bao lâu sau Haruka đã lấy danh sách đó thành công, cô ta đối chiếu với danh sách toàn bộ học sinh của trường học thì phát hiện trên danh sách của bệnh viện thiếu vài người. Mấy người này chắc là xin nghỉ không có đi học nên trách được vụ việc "Rò rỉ khí gas" lần trước.

Izumi Shirayuki, Mizuhashi Yuzuki, Tsukuyomi Ruri.

Tổng cộng là ba người này.

Bởi vì lần trước Keiko giả bộ làm người bình thường nên cũng bị đưa đến bệnh viện.

Haruka cau mày nhìn ba cái họ tên và tự lẩm bẩm: “Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri, đây là hai cô gái mình đã từng gặp ở khách sạn suối nước nóng mà? Bọn họ là học sinh trường này? Khoan khoan, nhỏ loli kia không phải là học sinh tiểu học à? Tại sao lại đi học ở trường cấp 3 này?”

Haruka cảm thấy khó hiểu nên lập tức đi đến trường học nữ sinh Arakou, cô ta định đến đó tìm hiểu thêm.

...............

Tại bệnh viện tâm thần.

Yuzuki cúp điện thoại, cô nàng bĩu môi nói: “Vốn dĩ hôm nay mẹ tớ định đến đây ở với tớ, nhưng hiện tại mẹ lại trốn tránh nói bà ấy bận có việc phải làm, tớ đoán là mẹ đã biết về người bệnh nhân mới đó nên không dám đến đây chứ gì.”

“Hiểu mà.” Shirayuki dang hai tay ra.

Hôm nay bốn người bọn họ cũng không dám ra khỏi phòng, sợ ra ngoài lại gặp phải người bệnh nhân mới đó.

“Chán quá đi, tớ muốn làm gì đó.” Yuzuki lăn vài vòng trên giường rồi nhìn về phía Ruri, cô đi tới rồi ôm lấy Ruri từ phía sau: “Chơi game có vui không?”

“Không vui.” Mặt Ruri vô cảm trả lời lại.

“Vậy tại sao cậu còn chơi?” Yuzuki khó hiểu hỏi.