Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 53: Án mạng

Có điều hiện tại không phải lúc để nghĩ điều đó.

“Ai hét vậy?” Ruri nghi hoặc hỏi.

“Hình như là âm thanh từ bên ngoài truyền đến.” Keiko nằm gần cửa sổ ngồi dậy, gãi đầu nói.

“Ai vậy?” Yuzuki ngáp một cái, vừa mới ngủ dậy nên hiếm khi nhỏ này không có tràn đầy năng lượng như bình thường.

“Không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?” Lúc này Shirayuki mới nhớ đến nguyên nhân thực sự khiến cô đến bệnh viện, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, chạy lẹ ra ngoài.

Lúc này cô hơi lo lắng, chẳng lẽ trong lúc cô không để ý đã có người trong bệnh viện bị gϊếŧ sao?

Ruri cũng nghĩ đến việc này, không khỏi nhíu mày, cũng nhanh chóng thay quần áo.

Bốn người mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, hướng về phía phát ra âm thanh.

Đi không bao lâu thì các cô nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở một chỗ.

Lúc bốn người vừa chạy đến thì chú Techikotsu nhìn thấy, vội chạy lại ngăn cản: “Mấy đứa đừng đi đến phía trước.”

“Tại sao?” Yuzuki không hài lòng.

“Phía trước có người chết.” Chú Techikotsu cau mày, hình như hơi buồn rầu.

“Người chết? Là ai?” Yuzuki ngạc nhiên nói, những người còn lại cũng hơi kinh ngạc.

“Không phải người ở bệnh viện chúng ta, là người lạ, cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.” Chú Techikotsu lắc đầu, cảm giác như chú ấy gặp phải tai bay vạ gió.

Người lạ?

Cả bọn đều cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có người lạ chết trong bệnh viện?

Đặc biệt là Shirayuki, cô ấy tò mò muốn chết, nên nói với chú Techikotsu: “Chú Techikotsu, bọn con không sợ nhìn thấy thi thể, chú cho bọn con đi xem một chút.”

“Không được!” Chú Techikotsu lập tức cau mày.

Để cho mấy đứa trẻ này đi xem thi thể? Chú ấy không thể làm loại chuyện này được.

Nhìn thấy bộ dạng của chú Techikotsu không thể thương lượng được, Shirayuki cũng không nói gì thêm.

Không lâu sao thì cảnh sát đến bệnh viện mang thi thể đi, cũng phong tỏa hiện trường tử vong, họ định tìm hiểu thêm manh mối tại hiện trường.

“Haizz, chị cũng muốn đến hiện trường xem và tiến hành điều tra.” Shirayuki chống cằm ngồi trên một cái ghế dài, bất đắc dĩ nói.

“Cha em chắc chắn sẽ cho người canh giữ xung quanh, không có cách nào qua đó được.” Yuzuki nhún vai nói.

Shirayuki nghe vậy lại thở dài.

Keiko không nhịn được nói: “Tại sao lại muốn đến hiện trường xem? Ở đó có người chết, tốt nhất vẫn là đừng đến gần.”

“Nhưng mà chị rất tò mò.” Shirayuki mở to hai mắt, lấp lánh nói: “Chị rất muốn trực tiếp đến hiện trường để điều tra, để hiểu rõ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì.”

Keiko cũng không biết nên nói gì, nhỏ không hiểu được sự tò mò thái quá này.

“Trước mắt thì chuyện này đang được cảnh sát phán đoán là ăn trộm lẻn vào bệnh viện tâm thần trộm đồ, nhưng lại gặp phải bệnh nhân tâm thần và bị sát hại.” Ruri cầm điện thoại nói.

“Sao em biết?” Shirayuki tò mò hỏi.

Ruri đưa điện thoại ra: “Đã có những tin tức được đưa lên mạng rất nhanh.”

“Đã biết là bệnh nhân tâm thần nào làm chưa?” Shirayuki không khỏi hỏi.

Ruri lắc đầu: “Không biết, tạm thời thì ăn trộm bị bệnh nhân tâm thần sát hại cũng chỉ là suy đoán thôi.”

“Bị bệnh nhân tâm thần gϊếŧ chết vào tối hôm qua hả?” Yuzuki nghi hoặc nói: “Không thể nào, tớ nhớ rõ ràng mỗi ngày trước 10 giờ tối, tất cả bệnh nhân đều phải về phòng bệnh, sau đó cửa chính và cửa sổ đều bị đóng kín, không thể nào lại có bệnh nhân chạy ra được?”

Vấn đề này không ai có thể trả lời được, dù sao họ cũng chỉ là những cô gái yếu đuối, thậm chí không thể đến gần hiện trường mà thôi.

“Đại hiện giả, lại gặp nhau rồi.” Lúc này có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.

Nghe thấy chữ đại hiền giả, mọi người đều biết đó là ai.

Gunoa vẻ mặt cung kính đi đến, quỳ một gối xuống để chào Yuzuki.

Thấy một màn như vậy, ánh mắt của mọi người không khỏi kỳ quái lên, dù sao Gunoa mặc đồ bệnh nhân, trong quần còn cắm một cái nhánh cây làm thanh kiếm, cũng không biết có đâm đến chỗ không nên đâm hay không.

“Đại hiền giả, lần trước gặp mặt ta quên hỏi, mấy vị bên cạnh ngài là ai?” Gunoa hỏi.

“Bọn họ là sứ giả của ta.” Yuzuki không hề nghĩ ngợi mà nói ngay.

“Thì ra đây là ba vị sứ giả.” Gunoa lễ phép ân cần chào hỏi.

Ba người còn lại “...”

Yuzuki muốn đuổi Gunoa đi nên nói: “Dũng sĩ à, để có thể đánh bại ma vương, ngươi phải nắm chặt từng giây từng phút để hoàn thiện bản thân, mau đi luyện tập đi.”

Gunoa nghe vậy khẽ mỉm cười: “Không cần, ngài đại hiền giả. Mới tối hôm qua ma vương khủng bố đã đến tập kích, ta đã liều mạng chiến đấu gϊếŧ chết hắn.”

Yuzuki “???”

Tối qua?

Gϊếŧ chết?

Như thể đã nghĩ ra gì đó, cả bốn người nhìn chằm chằm vào Gunoa.

“Ngươi gϊếŧ ma vương ở chỗ nào?” Yuzuki vội hỏi.

“Ở chỗ đó.” Gunoa chỉ về một hướng.

Bốn người nhìn về hướng Gunoa chỉ, nhất thời không biết nên nói gì. Cái hướng đó chính là địa điểm tử vong của người chết ngày hôm nay.

Nói cách khác là Gunoa gϊếŧ người đó?

Yuzuki bất đắc dĩ xoa đầu, hít một hơi sâu rồi hỏi: “Vậy ngươi chạy ra khỏi phòng bệnh bằng cách nào?”

“Ý của đại hiền giả là lĩnh vực tu luyện à? Ta biết nếu không tu luyện đến một mức độ nhất định sẽ không thể ra khỏi lĩnh vực tu luyện.” Gunoa khẽ cười nói: “Nhưng cái chắn của lĩnh vực tu luyện đã bị ta phá vỡ từ lâu rồi, để tránh bị mọi người nhìn thấy, ta sử dụng dải niêm phong để phong ấn nó lúc bình thường, lúc nào muốn ra ngoài chỉ cần tháo dải niêm phong ra là được.”

Mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, anh ta đang nói cái gì vậy nè?

Ngay cả Yuzuki cũng không hiểu được Gunoa nói gì, nên đành bảo: “Ngươi dẫn bọn ta đi xem phòng bệnh... À, lĩnh vực tu luyện.”

“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Gunoa đồng ý.

Dưới sự dẫn dắt của Gunoa, cả bọn cùng đi đến phòng bệnh của anh ta.

Chẳng mấy chốc Ruri đã biết dải niêm phong nghĩa là gì, đó chính là băng keo trong suốt. Mà cái chắn lĩnh vực tu luyện chính là lan can cửa sổ, cái lan can này đã bị Gunoa làm đứt từ lúc nào đấy, anh ta lén lút dùng băng keo cố định song sắt của lan can, nếu không đến gần nhìn kỹ thì đúng là không thể phát hiện lan can ở nơi này đã hỏng.

Vậy là có thể lý giải tại sao Gunoa lại trốn được ra ngoài vào buổi tối.

Yuzuki nhìn Gunoa với ánh mắt phức tạp, sau đó gọi điện cho Techikotsu.

“Cha, con tìm thấy hung thủ rồi.” Yuzuki nói thẳng luôn sau khi điện thoại được bắt máy.