Điện thoại đúng lúc reo lên.
Haruka lấy ra nhìn xem, là Fukuyama Shoichi thành viên cuối cùng của Viêm Điểu Đoàn trừ bỏ cô ta, Shoichi gọi điện thoại tới hiển nhiên là do nhận được thông báo Matsui Yuki đã tử vong, hắn ta không thể làm ngơ việc này được.
Sau khi bấm nghe điện thoại, giọng của Shoichi truyền đến: “Đoàn trưởng, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Matsui cũng chết?”
Haruka hít một hơi thật sâu, rồi nói cho Shoichi những việc cô ta đã yêu cầu Yuki đi làm.
Sau khi biết chuyện, Shoichi khó hiểu hỏi: “Có Luân Hồi Giả ở trong cái bệnh viện tâm thần kia à? Hay là Matsui đã vô tình tiết lộ thông tin về Luân Hồi Giả rồi bị tiêu diệt?”
Đương nhiên là Haruka không biết gì về chuyện này.
“Fukuyama.” Haruka khuôn mặt trầm trọng nói: “Kế tiếp cậu đi đến bệnh viện tâm thần này để điều tra nguyên nhân chết của Matsui, điều tra xong thì báo cho tôi biết.”
Shoichi im lặng.
Haruka tiếp tục nói: “Fukuyama, tôi biết lúc này để cậu đi đến một nơi không quen biết sẽ khiến cậu bất an, nhưng hiện tại tôi có việc phải làm, chờ tôi xử lý xong chuyện này sẽ đi giúp cậu.”
“Nhưng mà...” Shoichi vẫn hơi do dự.
“Không có nhưng.” Haruka nói: “Ở trong đoàn đội của chúng ta, đầu óc của cậu khá linh hoạt, chỉ cần cậu muốn, tôi tin cậu có thể an toàn lẻn vào cái bệnh viện tâm thần kia. Cậu sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?”
Nghe Haruka nói, Shoichi không khỏi cười khổ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng có lẽ rất tốn thời gian.”
“Tốn thời gian cũng không sao, tự đảm bảo an toàn cho bản thân là được.” Haruka cũng không có ý kiến gì về việc tốn thời gian.
Thấy Haruka không ép buộc chính mình vội vàng giải quyết vấn đề, Shoichi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chịu tốn thời gian một chút, hắn ta cảm thấy chính mình sẽ dễ dàng ẩn nấp trong một cái bệnh viện nhiều người như vậy, sẽ không xui xẻo như Matsui Yuki.
......................
Tối nay Ruri còn chưa biết trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại cả bọn CLB Thần Bí đang ngồi tám nhảm trong một căn phòng rộng rãi, ngăn nắp.
Một bộ phim truyền hình đang chiếu trên chiếc TV treo trên tường, cả bọn vừa trò chuyện vừa dán mắt vào TV, thảo luận về cốt truyện và nhân vật trong bộ phim.
Ruri không có hứng thú xem phim truyền hình nên ngồi chơi trò chơi bằng điện thoại.
Chơi được một lúc thì Ruri thấy có tin nhắn do Leona gửi đến.
“Cậu chưa về nữa hả?” Leona hỏi.
“Vài ngày nữa.” Ruri trả lời.
“Đã nói là chỉ đến khách sạn suối nước nóng chơi hai ngày, bây giờ đã qua lâu như vậy cậu còn chưa về.” Leona gửi tin nhắn đến, kèm theo một cái biểu cảm ấm ức. :
Một lát sau tắt đèn, cả bọn nằm lên giường.
Keiko nằm ở ngoài cùng bên trái, từ trái qua phải là Yuzuki, Ruri, Shirayuki.
Sau cùng Keiko không có đem Yuzuki làm gối ôm, rốt cuộc thì lại không phải không có gối ôm thật, nhưng Ruri cảm thấy chính mình đã trở thành cái gối.
Shirayuki ở bên phải ôm lấy cô, còn cọ cọ vào người cô. Yuzuki ở bên trái cũng ôm cô và cọ xát nốt.
“Hai người làm cái gì vậy?” Ruri nhịn không được hỏi.
“Có làm gì đâu, ngủ thôi.” Yuzuki dường như không cảm thấy có gì không ổn.
“Ôm chặt quá, mình không ngủ được.” Ruri bất đắc dĩ nói.
“À ừm, vậy hả.” Yuzuki luyến tiếc thả lỏng tay ra, nhưng vẫn ôm tay trái của Ruri.
Shirayuki cũng buông tay, chỉ ôm tay phải của Ruri.
Tình huống như vậy làm Ruri cạn lời, cho dù có làm thế thì cô vẫn rất khó ngủ.
Nghe thấy hai hơi thở của hai cô gái bên cạnh, Ruri im lặng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
......................
“Aaaaa!”
Một tiếng hét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh vào sáng sớm của bệnh viện.
Cả bốn cô gái đều bị đánh thức, mơ màng mở hai mắt ra.
Vừa tỉnh dậy, Ruri liền phát hiện cuối cùng Shirayuki và Yuzuki vẫn ôm chặt cô, chẳng trách cô lại có giấc mơ kỳ lạ rằng cô bị kẹt trong một đống bông, có làm gì cũng không thể thoát ra được.