Bởi vì Shirayuki và Ruri đều ngỏ lời rằng cả hai muốn ở lại bệnh viện tâm thần vài ngày nên chú Techikotsu đã chuẩn bị chỗ ở thích hợp cho hai người.
Bệnh viện này rất lớn, sau khi đi qua cửa kính có một bãi cỏ lớn đã được san bằng phẳng, thành nhiều con đường, trong đó có đường thông với bãi đỗ xe và các tòa nhà khác nhau.
Các tòa nhà hiện tại trước mắt cả hai, có thể nhìn thấy lờ mờ rất nhiều nhân viên y tế đang đi lại xung quanh.
Nhìn một khu bệnh viện như vậy, Shirayuki nghĩ ngợi gì đó gật gù: “Nếu chị nhớ không nhầm thì bệnh viện này là do cô Mizuhashi tài trợ và thành lập, hoàn toàn thuộc về nhà Mizuhashi... Thì ra Yuzuki giàu đến vậy.”
“So với chị thì sao?” Ruri hỏi, cô nhớ rằng Shirayuki cũng là đại tiểu thư.
“Chị cũng không biết nữa, chị chưa bao giờ hỏi cha mẹ nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.” Shirayuki lắc đầu.
Dù sao đi nữa cũng giàu hơn Ruri.
Ruri không thể không nghĩ đến cha mẹ ở kiếp này, bọn họ vẫn còn đang đi du lịch nước ngoài, có trời mới biết khi nào mới về.
Xem ra cha mẹ mình cũng không thiếu tiền gì mấy, nếu không làm sao đi du lịch xa hoa lâu đến vậy?
“Hình như bên kia có vài người, chúng ta đi qua đó xem.” Shirayuki nắm tay Ruri, hưng phấn nói.
Lúc trước cô lấy lý do là tò mò để đi đến bệnh viện và bí mật bảo vệ mọi người. Nhưng sau khi đến đây thì cô thực sự cảm thấy tò mò.
Ruri tùy tiện để cho Shirayuki kéo đi, nhanh chóng đến nơi.
Bên đó là bãi cỏ được bao quanh bởi nhiều cây cối, một nhóm người mặc đồ bệnh viện sọc trắng xanh đang đứng đó, bọn họ là bệnh nhân ở bệnh viện này, cách đó không xa là một đống nhân viên hộ lý mặc đồng phục lao động màu trắng đang cảnh giác nhìn họ.
Ruri nhìn về phía nhóm bệnh nhân bên kia.
Lúc này có một người từ trong nhóm bệnh nhân đứng dậy, cầm một cái nhánh cây không biết lấy từ đâu ra nói: “Các ngươi có nhìn thấy thanh trường kiếm sắc bén trong tay ta không?”
Những bệnh nhân còn lại gật đầu lia lịa.
Người bệnh nhân dẫn đầu giơ cao cây "kiếm" trên tay rồi nói: “Các ngươi nhớ kỹ, sau này sẽ có ngày ta chỉ kiếm về nơi xa, nơi đó sẽ là chiến trường của chúng ta. Ta là dũng sĩ Gunoa, ta nhất định sẽ dẫn dắt mọi người đánh bại ma vương, cứu lấy thế giới.”
Những bệnh nhân còn lại nhanh chóng vỗ tay, tiếng vỗ tay khá lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Ruri và Shirayuki nhìn lẫn nhau.
Shirayuki nhỏ giọng nói: “Hình như người bệnh này tự cho mình là dũng sĩ, có vẻ đây là người mà chú Mizuhashi từng nhắc tới.”
Ruri nhìn thấy sự tò mò của Shirayuki, dường như là chị ấy muốn hiểu biết thêm về những bệnh nhân tâm thần này, nhưng cô thì không có tò mò, cô chỉ cảm thấy cạn lời khi nhìn thấy tình huống hồi nãy.
Đúng lúc này, dũng sĩ Gunoa... À nhầm bệnh nhân đi về phía hai cô.
Dáng người của Gunoa khá cường tráng, mái tóc màu đỏ, nếu cho anh ta mặc áo giáp da vào, thì thực sự nhìn rất giống dũng sĩ.
Còn bây giờ vẫn là bệnh nhân tâm thần.
“Các ngươi là thuộc hạ của ma vương phải không?” Gunoa chỉ "kiếm" về phía hai cô.
Shirayuki suýt nữa thì đã thừa nhận, bởi vì cô rất tò mò không biết người tự xưng là dũng sĩ kia sẽ phản ứng như thế nào nếu cô bảo mình là thuộc hạ của ma vương.
Có điều không đợi Shirayuki và Ruri kịp phản ứng, hai người bệnh ở phía sau Gunoa lao về phía hai cô, một dạng giống như định tấn công.
“Bắt lấy bọn họ!”
Các hộ lý ở bên cạnh đã nhìn nhóm bệnh nhân từ sớm nên phản ứng nhanh hơn, hô một tiếng rồi nhào tới.
Làm hộ lý ở bệnh viện tâm thần vậy sức khỏe và kỹ năng có tốt không? Đương nhiên là có, bọn họ nhào tới như hổ rình mồi, ấn cả đám bệnh nhân tâm thần xuống mặt đất ngay tại chỗ.
Chỉ có Gunoa không làm gì đứng ở đó nên hộ lý không ra tay mà nhìn chằm chằm hắn.
Gunoa rất tức giận về tình huống hiện tại: “Chuyện gì vậy? Các ngươi đang làm gì? Là binh lính của ta, tại sao các ngươi lại tấn công người khác mà không có lý do, trong khi một nửa còn lại đi tấn công người của mình?”
Hộ lý ở xung quanh cũng bị anh ta xem như thuộc hạ.
Một bệnh nhân bị đè xuống mặt đất nói: “Ngài dũng sĩ, không phải ngài đã nói là kiếm của ngài chỉ phương xa, thì nơi đó chính là chiến trường à?”
Gunoa nhìn cây "kiếm" trong tay, nhét vào ống quần bên trái, như là bỏ kiếm vào vỏ, rồi bình tĩnh nói: “Chiến tranh vẫn chưa đến, mọi người cứ bình tĩnh.”
“Khi nào mới có chiến tranh?” Shirayuki không khỏi hỏi.
“Khi ma vương xuất hiện, chiến tranh sẽ xảy ra.” Gunoa nhìn về phía xa xăm, tạo ra một khí chất của cường giả.
Chỉ là quần áo bệnh nhân của bệnh viện anh ta đang mặc làm ảnh hưởng đến khí chất của anh ta vào lúc này, thậm chí Ruri còn nhìn thấy vài lỗ thủng trên quần trái của Gunoa.
“Ruri-chan, tiền bối Shirayuki!” Phía sau truyền đến một giọng nói.
Ruri và Shirayuki quay lại, nhìn thấy Yuzuki tràn đầy năng lượng dẫn theo Keiko, người luôn rụt rè thấy ai cũng nhát, đi đến.
Shirayuki vừa định chào hỏi thì thấy Gunoa vẻ mặt hào hứng đi đến chỗ Yuzuki: “Đại hiền giả, ngài đã quay trở lại!”
Ba thành viên CLB Thần Bí “???”
Yuzuki giả bộ ho một tiếng, chắp hai tay sau lưng, hai bím tóc xanh nhạt đung đưa qua lại.
Nhỏ này giả bộ nghiêm túc nói với Gunoa: “Dũng sĩ, ngươi làm rất tốt, ta đã thấy quân đội chính nghĩa mà ngươi tổ chức. Trong tương lai, dù ma vương có xuất hiện cũng không phải đối thủ của ngươi.”
“Cảm ơn sự tán thành của đại hiền giả, ta rất vinh hạnh khi có thể trở thành dũng sĩ tiêu diệt ma vương.” Gunoa quỳ một gối xuống đất và nói.
“Được rồi, tiếp tục đi huấn luyện quân đội của ngươi đi.” Yuzuki xua tay.
“Ta nhất định sẽ huấn luyện ra một quân đội vô địch.” Gunoa trịnh trọng nói, sau đó rời đi.
Các hộ lý cũng buông nhóm bệnh nhân còn lại ra, khi Gunoa rời đi, nhóm bệnh nhân ấy cũng đi theo, đương nhiên là các hộ lý cũng đi theo trông chừng họ.
Nhìn thấy ba thành viên của CLB Thần Bí đang nhìn chằm chằm mình, Yuzuki cười nói: “Tớ hiểu mọi người đang nghĩ gì, nhưng khi đối mặt với bệnh tâm thần, tốt hơn hết là hợp tác với bọn họ, đôi khi cố sửa đúng bọn họ lại là quyết định sai lầm. Cho nên trong một lần gặp Gunoa, tớ đã công nhận anh ta là một dũng sĩ, và nói với anh ta tớ là một vị đại hiền giả, anh ta hoàn toàn tin luôn.”
Mọi người đều cạn lời.
Ruri hỏi: “Anh ta vẫn luôn được gọi là Gunoa hả? Không có tên thật à?”