Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 49: Tỏ tình

Thằng này đang chửi cô ngu đấy à?

Mizuhashi Rou nhịn không nổi nữa, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, cô ấy cũng không cần giả vờ dịu dàng, cô ấy lập tức nắm chặt cây côn sắt trong tay.

“Khoan đã!” Mizuhashi Techikotsu hét to.

Mizuhashi Rou lập tức trừng mắt lườm Mizuhashi Techikotsu, cái tên này hôm nay dám ngang ngược với cô?

Đối mặt với ánh mắt của vợ mình, trong lòng chú Techikotsu run rẩy, nhưng trước mặt có nhiều nhân viên y tế như vậy, chú ấy là viện trưởng, làm sao hành động quá nhát gan được? Nếu vậy về sau sao dám ngẩng đầu nhìn đám cấp dưới?

Lúc cần cứng rắn nhất định phải cứng rắn!

Thế là Mizuhashi Techikotsu ngẩng cao đầu đi đến giật lấy cây côn sắt của Mizuhashi Rou, sau đó vội vàng nói trước khi cô vợ giận dỗi: “Đừng dùng thứ này đánh người khác, lúc em đánh ai đó thì lực xung kích của cây côn phản lại làm chấn bàn tay mềm mại của em thì sao? Nếu xảy ra chuyện như vậy thì anh rất đau lòng.”

Nhân viên y tế xung quanh “...”

Mizuhashi Rou “...”

“Mấy chuyện phiền phức như này cứ để anh lo.” Chú Techikotsu nhẹ nhàng nói với cô Rou, sau đó xoay người lại nhìn Ishida Jun và hỏi: “Người bạn mà cậu thích nhất là ai? Đổi lại tôi cũng sẽ nói cho cậu biết người bạn tôi thích nhất là ai. Đương nhiên là do tôi hỏi cậu trước, nên cậu phải trả lời tôi trước.”

“Người bạn tôi thích nhất? Đương nhiên là Gunoa.” Ishida Jun nói mà không cần suy nghĩ.

“Thì ra là Gunoa giúp cậu ta trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần à...” Chú Techikotsu lẩm bẩm.

Gunoa là bệnh nhân ở phòng số 8, cái người tự xưng là dũng sĩ nhỉ?

Chú Techikotsu biết rất rõ từng bệnh nhân ở trong bệnh viện, theo như chú ấy biết thì bản thân Ishida Jun không thể đánh gục bác sĩ sau đó giả dạng người đó chạy trốn được, chắc chắn phải có người giúp đỡ cậu ta làm việc này.

Bây giờ cũng tìm được người đã giúp cậu ta rồi, cái tên tự xưng là dũng sĩ thực sự có thể làm được chuyện này.

.....................

Hai ngày trôi qua nhanh chóng.

Hai ngày nay lượng khách đến khách sạn suối nước nóng Haruyama đã tăng lên, hiển nhiên là do bọn họ đã xem bản tin và biết được tin đồn ở đây bị ma ám là do người khác cố ý dàn dựng, cứ tiếp tục như hiện tại thì lượng khách sẽ tăng trở lại.

Các nhân viên y tế trong bệnh viện tâm thần cũng trải qua hai ngày rất thoải mái, giờ cũng đến lúc quay về.

Mấy bữa nay Izumi Shirayuki cũng đã nói cho hai vợ chồng Mizuhashi biết là cô và Tsukuyomi Ruri sẽ cùng đi đến bệnh viện tâm thần, hai vợ chồng cũng không có từ chối.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, gió ấm nhè nhẹ thổi qua, cây cỏ sinh sôi mạnh mẽ, bươm bướm trong núi cất cánh bay lượn.

Hino Haruka đứng từ xa nhìn Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki lên xe và rời đi theo đoàn người ở bệnh viện.

Đây cũng là lúc cô ta nên rời đi.

Nhưng có một chuyện cô ta muốn làm trước khi rời đi.

“Tiểu thư Hino.” Một giọng nói từ gần đó truyền đến, Fujiwara Misa đi tới.

Nơi này là khu rừng nhỏ cạnh khách sạn, xung quanh đây tạm thời không có người khác.

Haruka xoay người nhìn Misa, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng phải đi rồi.”

Misa khó hiểu nhìn Haruka, không biết tại sao cô ta lại gọi cô đến đây để nói câu này, chuyện này cũng không cần thiết phải tránh người khác.

“Ngoài ra nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này tôi cũng sẽ không đến đây làm khách nữa.” Haruka tiếp tục nói.

Misa sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Tuy bây giờ khách sạn đã có nhiều khách hơn, thêm một vị khách hay thiếu một vị khách cũng không ảnh hưởng gì đến Misa, nhưng dù sao Haruka là khách đã hỗ trợ cô trong thời kỳ sa sút, đột nhiên không đến đây nữa cũng làm cho tâm tình của cô hơi phức tạp.

“Ý tôi là tôi nói không đến đây làm khách nữa, nhưng tôi có thể đến đây với một thân phận khác.” Haruka tiếp tục nói.

“Thân phận khác? Là gì cơ?” Misa tò mò hỏi.

“Đương nhiên là đến đây với tư cách là chồng của cô.” Haruka không trốn tránh mà nghiêm túc nhìn Misa: “Tiểu thư Fujiwara, tôi đã thích từ cô lâu rồi, từ nay về sau xin cô hãy sống cùng tôi!”

Đôi mắt của Fujiwara Misa mở to ra ngay lập tức.

Mặc dù trước đây Hino Haruka cũng có khuynh hướng này, nhưng cô không ngờ Haruka sẽ mạnh dạn nói ra, điều này khiến cô hơi bối rối.

Trong lòng Misa hơi hoảng loạn, cô vội vàng nói: “Không được, tôi không thể chấp nhận chuyện này.”

“Cô không muốn tôi làm chồng cô? Vậy thì tôi làm vợ của cô cũng được, cô có thể làm chồng tôi.” Haruka tiếp tục nói.

“Ý của tôi không phải vậy... Tiểu thư Hino.” Fujiwara Misa cúi đầu: “Thực sự xin lỗi, tôi không kỳ thị tình yêu đồng giới, nhưng bản thân tôi không định đi lên con đường đó. Nếu có thể, tôi hy vọng tương lai có thể gặp người đàn ông tôi yêu, cùng anh ấy kết hôn, sinh ra một đứa con đáng yêu...”

Hino Haruka im lặng.

Cô cứ yên lặng nhìn Fujiwara Misa.

Misa lại cúi đầu: “Rất xin lỗi vì đã cô thất vọng, nếu sau này còn có cơ hội gặp lại, xin cô đừng nói chuyện này với tôi lần nữa.”

Lần này nói xong Misa cũng trực tiếp xoay người rời đi.

Haruka giơ tay lên, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không cưỡng ép giữ Misa lại.

(Quả nhiên là thất bại nhỉ? Xem ra muốn có được cô ấy thì càng phải mạnh tay, tuy hái nho xanh không ngọt nhưng mình chỉ muốn hái quả nho này, không ngọt cũng chẳng sao.”

Trong lòng của Hino Haruka đã có quyết định, sỡ hữu thực lực vượt xa người bình thường, rất nhiều Luân Hồi Giả không giữ vững được chính mình, Haruka cũng vậy.

Đương nhiên cô ta không làm chuyện đó ngay lập tức là cũng có lý do.

(Trước hết phải đi tìm và xử lý cái tên đã gϊếŧ chết Quỷ Linh Cơ và Andas, và trả thù cái bệnh viện tâm thần đó, nếu không có bọn họ thì mình cũng không mất một thuộc hạ. Làm xong những việc này thì có thể dành thời gian để chơi với Misa rồi.)

Hino Haruka vạch ra một kế hoạch đơn giản cho những việc cần làm trong tương lai.

.....................

Tại bệnh viện tâm thần tư nhân Mizuhashi.

Sau khi đỗ xe, Ruri và Shirayuki cùng đi vào bệnh viện, vừa đi Shirayuki vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn.

“Yuzuki nói em ấy sẽ đến đây, Keiko cũng vậy.” Shirayuki nói với Ruri sau khi nhận được tin nhắn trả lời.

Bây giờ vết thương của Yuzuki đã gần như bình phục hoàn toàn, nhỏ biết Shirayuki và Ruri đến bệnh viện nhà mình chơi nên cũng nằng nặc đòi đến.

Không chỉ Yuzuki, sau khi Keiko biết mọi người ở CLB Thần Bí đều đến, nhỏ cũng nói rằng mình sẽ đến bởi vì gần đây cũng không có gì làm.

“Hôm nay mấy cậu ấy sẽ đến hả?” Ruri hỏi, chuyện liên lạc với mọi người đều là Shirayuki làm hết.

“Ừm, chắc là sẽ đến đây nhanh thôi, chúng ta vào trong trước đi.” Shirayuki cười nói.