Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 48: Kế hoạch bí mật bảo vệ

Chết rồi?

Các bác sĩ còn lại xung quanh đều sửng sốt.

“Ishida Jun? Cậu gϊếŧ người?” Người đầu tiên Mizuhashi Techikotsu nghĩ đến là Ishida Jun.

“Suỵt, người ta đang ngủ đó, im lặng chút đi, làm phiền giấc ngủ của người khác là bất lịch sự lắm.” Ishida Jun giơ tay lên giữa môi.

Bởi vì đã xuất hiện người chết nên mọi người bất chấp Ishida Jun, hai người hộ lý nam cao lớn vạm vỡ đi lên khống chế Ishida Jun và áp giải hắn ta về khách sạn suối nước nóng, Ishida Jun có giãy giụa đến mức nào cũng vô ích.

Sau đó Mizuhashi Techikotsu kiểm tra lại lần hai để xác nhận Suzuki Juurou đã chết, cho nên chú ấy báo cảnh sát.

Đêm khuya ở khách sạn suối nước nóng Haruyama không được yên tĩnh cho lắm.

Bởi vì cả hai không liên quan gì đến vụ này nên Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki bình yên ở trong phòng.

Izumi Shirayuki uống một ngụm trà rồi nói: “Khong biết tên thủ phạm này là ai, tiểu thư Fujiwara cũng không hề quen biết, nhưng chắc chắn đối phương phải có lý do nhắm vào khách sạn suối nước nóng này nhỉ?”

Cảnh sát đến nơi, Fujiwara Misa bị mời đi thẩm vấn, cô ấy cũng được phép nhìn ảnh chụp của Suzuki Juurou, nhưng dù lớp trang điểm của Suzuki Juurou đã được tẩy đi, cô ấy cũng không nhận ra đối phương, còn nói rằng cô ấy chưa từng gặp qua bao giờ. Việc này chỉ có thể phán đoán là Suzuki Juurou bị người khác phái đến đây, cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra đường dây này.

Còn nguyên nhân tử vong của Suzuki Juurou được phán đoán là chết đột ngột.

Tất nhiên là Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki đều biết nguyên nhân thực sự tại sao Suzuki Juurou chết, nhưng không cần nói ra làm gì.

“Ruri em có sợ khi nhìn thấy thi thể không?” Izumi Shirayuki hỏi Tsukuyomi Ruri.

“Em căn bản không có tới gần nhìn, không có cảm giác đối mặt với người chết.” Tsukuyomi Ruri trả lời.

Cho dù cô muốn che giấu thân phận làm một học sinh cấp 3 bình thường, gặp loại chuyện này cũng không cần giả bộ sợ hãi, dù sao như cô đã nói, cô cũng không có đến gần nhìn, là người bình thường thấy không sợ hãi cũng hợp lý.

“Tại sao chị cứ cảm thấy dù em có nhìn gần thi thể đi chăng nữa thì em cũng không sợ hãi? Thật sự rất khó nhìn thấy khuôn mặt của em thể hiện biểu cảm nào đó.” Izumi Shirayuki không nhịn được đưa tay nựng mặt Tsukuyomi Ruri, bóp nhẹ kéo sang hai bên.

Lúc trước Izumi Shirayuki muốn xoa đầu hoặc là nựng mặt sẽ bị Tsukuyomi Ruri né tránh, nhưng hiện tại đã quen thuộc hơn, Tsukuyomi Ruri không né nữa.

“Chắc là sẽ sợ? Em chỉ là người bình thường, người bình thường tiếp xúc gần với thi thể chắc sẽ sợ hãi nhỉ?” Tsukuyomi Ruri nói một câu mà tự nhỏ cũng thấy không tin được.

“Thật không? Từ lúc chị gặp được em, em vẫn luôn là cái mặt vô cảm này.” Izumi Shirayuki vừa nói vừa bóp khuôn mặt mềm mại của Tsukuyomi Ruri.

“Chắc vậy...” Tsukuyomi Ruri không thể phản bác.

Đã từng là một Luân Hồi Giả đơn độc, cô đã sống một mình rất lâu, biểu cảm gì đó cũng dần mất đi.

Dưới lầu có tiếng còi cảnh sát vang lên.

Izumi Shirayuki lập tức buông mặt Tsukuyomi Ruri ra, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhìn bề ngoài thì cái chết của Suzuki Juurou không liên quan gì đến những người có mặt ở đây, nên cảnh sát chỉ mang thi thể của Suzuki Juurou rời đi.

...................

Trong phòng của Hino Haruka, cô ta đã biết hết mọi chuyện.

Sắc mặt của cô ta trông rất xấu, hai nắm tay siết chặt vào nhau.

(Chết đột ngột? Luân Hồi Giả làm sao chết đột ngột được? Loại tình huống của hắn ta giống như là do đã tiết lộ tin tức của Luân Hồi Giả cho người thường, sau đó bị không gian luân hồi thủ tiêu. Những người từng bị không gian luân hồi thủ tiêu đều có triệu chứng chết giống vậy. Nhưng tại sao Suzuki Juurou lại tiết lộ thông tin cho người bình thường?)

Hino Haruka đi qua đi lại trong phòng, càng nghĩ càng bực bội.

...........................

Izumi Shirayuki gửi những gì xảy ra cho Mizuhashi Yuzuki và Inoue Keiko biết.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Izumi Shirayuki nói với Tsukuyomi Ruri: “Ruri, chờ ngày mai chú Mizuhashi và mọi người quay về bệnh viện, chị định đi theo nhìn thử xem. Thì lý do là chị hơi tò mò về bệnh viện tâm thần...”

Kỳ thật không cần Izumi Shirayuki tìm cớ thì Tsukuyomi Ruri cũng đoán được nguyên nhân.

Tuy Suzuki Juurou đã chết nhưng sau lưng vẫn còn tồn tại Viêm Điểu Đoàn, vậy cái nhóm đó sẽ có phản ứng như nào đối với cái chết của Suzuki Juurou?

Liệu họ có bởi vì tức giận mà trả thù bệnh nhân tâm thần, hay là trả thù toàn bộ người ở bệnh viện?

Rất có thể tồn tại khả năng này nên Izumi Shirayuki không thể nhắm mắt làm ngơ. Theo cách nghĩ của cô ấy thì mọi người ở bệnh viện tâm thần đến đây là vì cô ấy, cho nên cô ấy phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

Cho nên nói là đi bệnh viện tâm thần nhìn xem, nhưng thật ra là một cách để âm thầm bảo vệ bọn họ.

“Em đi với chị, em cũng tò mò về bệnh viện tâm thần.” Tsukuyomi Ruri vừa chơi di động vừa trả lời.

“Ừm... Được thôi.” Izumi Shirayuki suy nghĩ một lúc, thêm Tsukuyomi Ruri cô ấy vẫn có thể bảo vệ được.

Tsukuyomi Ruri tiếp tục chơi trò chơi di động, bởi vì bất mãn với tỷ lệ rơi của một cái trang bị bông tai nên cô chỉ có thể tiếp tục nạp tiền mua thể lực, dùng hết sức cày cái map kia.

Nhìn bộ dạng của Tsukuyomi Ruri, Izumi Shirayuki cười cười.

Cô ấy không có hứng thú lắm với trò chơi, nên đang bật TV xem.

“Gần đây ở thành phố Natsuki có rất nhiều vụ án nữ sinh mất tích, xin các vị đừng ra ngoài đường một mình vào ban đêm...”

Nữ MC dẫn chương trình trên TV đang phát tin tức.

“Kế tiếp có một tin tức mới, ở khách sạn suối nước nóng Haruyama...”

Tin tức về khách sạn suối nước nóng Haruyama xuất hiện trên bản tin rất mau, về truyền thuyết ma ám cũng được giải thích trên bản tin, như vậy về sau việc kinh doanh của Fujiwara Misa sẽ từ từ khôi phục lại.

........................

Trong phòng Mizuhashi Techikotsu, một đám người đang vây quanh Ishida Jun.

“Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy? Mọi người không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chữa trị tốt cho mọi người.” Ishida Jun nhìn mọi người bằng ánh mắt quan tâm như thể hắn ta là bác sĩ.

“Nói, làm cách nào mà cậu có thể đánh gục được bác sĩ Matsuoka và trốn thoát?” Người nói chuyện không phải Mizuhashi Techikotsu mà là Mizuhashi Rou, cô ấy cầm một cây côn sắt chỉ vào Ishida Jun.

Mizuhashi Techikotsu đứng bên cạnh trông rất bất lực, chú ấy có kinh nghiệm đối phó với bệnh nhân tâm thần nhiều hơn, chú ấy cho rằng cách làm của Mizuhashi Rou rất không đúng, nhưng nếu đây là chuyện Mizuhashi Rou muốn làm... Thì chú ấy cũng không dám phản bác.

“Cô nói gì vậy? Đang lên cơn bệnh ư?” Ishida Jun nhìn Mizuhashi Rou, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô. Là một bác sĩ, cứu người và chữa trị là trách nhiệm của tôi.”

“Không nói hả?” Mizuhashi Rou vỗ vỗ cây côn sắt trong tay.

Cảnh tượng này khiến các nhân viên y tế xung quanh hơi hoảng hốt.

Ishida Jun vẫn không hiểu tình hình và nói với Mizuhashi Rou: “Yên tâm, cho dù đầu óc có vấn đề hơi khó chữa trị nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”