Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 47: Ông cũng là Luân Hồi Giả?

Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki đang nhìn chằm chằm vào Suzuki Juurou.

Bọn họ đã chạy ra ngoài từ sớm, may mắn gặp nhìn thấy Suzuki Juurou đang thay quần áo, lúc nhìn thấy kiểu trang điểm của Suzuki Juurou thì họ cũng hiểu rõ chuyện này rồi.

“Thì ra đây là thủ phạm gây ra chuyện ma ám nhỉ? Không biết mục đích của ông ta là gì, chẳng lẽ có người đứng phía sau sai sử.” Izumi Shirayuki tò mò, nhỏ giọng nói.

“Gọi là ma nữ, nhưng kỳ thật là nam giả dạng...” Tsukuyomi Ruri cạn lời.

“Hình như ông ta đang theo dõi ai đó, chúng ta đi theo nhìn xem.” Izumi Shirayuki nhỏ giọng nói.

“Người đang ở bên ngoài vào lúc này không lẽ là Ishida Jun đã giả dạng làm bác sĩ Matsuoka?” Tsukuyomi Ruri nói.

“Chị cũng nghĩ vậy.” Izumi Shirayuki nói.

Hai người lặng lẽ tới gần, Suzuki Juurou không hề nhìn thấy.

Lúc này Suzuki Juurou đang rất gần Ishida Jun, anh ta bắt đầu cố tình bước mạnh hơn để phát ra tiếng.

Khi một người đang đi sâu vào trong núi lúc ban đêm, phía sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, thì chắc chắn người này sẽ quay đầu lại xem nhỉ? Khi quay lại mà nhìn thấy một bóng dáng đáng sợ thì nhất định sẽ sợ hãi đúng chứ?

Suzuki Juurou định nhân cơ hội này dùng năng lực [Âm Thanh Của Nỗi Sợ Hãi] để phóng đại sự sợ hãi này lên mức tối đa, đến mức người này sẽ không thể phân biệt được chuyện gì nữa và bỏ chạy tán loạn.

Trước đây anh ta đều dùng cách này để tất cả những người đến khách sạn suối nước nóng bỏ chạy.

Ishida Jun nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn Suzuki Juurou.

Ngay lúc này!

Suzuki Juurou mở miệng phát ra một tiếng hét trong im lặng, một làn sóng âm thanh không thể nghe thấy nhưng thực chất lại tồn tại chui vào tai Ishida Jun, gợi lên nỗi sợ trong lòng Ishida Jun.

Ishida Jun quay lại thì nhìn thấy Suzuki Juurou đang mở miệng.

Hắn ta hơi khó hiểu nhìn Suzuki Juurou: “Bạn đang làm gì ở đây? Tại sao mở miệng nhưng không nói gì?”

Suzuki Juurou “...”

Ai đó nói cho anh ta biết tại sao [Âm Thanh Của Nỗi Sợ Hãi] lại không có tác dụng đi? Không lẽ nhìn anh ta chưa đủ đáng sợ à?

Cứ há miệng ra trong tình huống này nhìn rất ngu, nên Suzuki Juurou ngậm miệng lại nhìn Ishida Jun.

“Tôi đang nói chuyện với bạn đó, tại sao lại phớt lờ tôi?” Ishida Jun đi đến gần nhìn mặt Suzuki Juurou, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Bạn hóa trang rất tốt, cảm giác rất nghệ thuật.”

Suzuki Juurou “...”

Loại người gì mà lại thấy kiểu trang điểm đáng sợ như vậy là nghệ thuật?

Hít sâu một hơi, Suzuki Juurou lạnh lùng nói: “Ông không cần nói mấy câu châm chọc tôi nữa, kỳ thật ông là cùng một loại người với tôi đúng không? Cho nên năng lực của tôi không có tác dụng đối với ông.”

Trong mắt của Suzuki Juurou thì những lời Ishida Jun nói thực sự là rất chế nhạo.

Ishida Jun suy nghĩ một lúc khi nghe những gì Suzuki Juurou vừa nói, hắn ta tự hỏi cùng một loại người là loại nào? Ý là loại người sẽ chạy vào rừng chơi vào ban đêm ư?

Vì vậy, Ishida Jun gật đầu: “Ừm, chúng ta lag cùng một loại người.”

“Quả nhiên là vậy.” Suzuki Juurou nhíu mày nói: “Tôi là thành viên của Viêm Điểu Đoàn, ông là ai, tại sao lại ở đây? Tôi rất có trách nhiệm nên sẽ nói cho ông biết là đoàn trưởng của bọn tôi rất thích nơi này, tốt nhất là ông không nên tùy tiện đến gần nơi này.”

Ishida Jun hoàn toàn không hiểu Suzuki Juurou đang nói gì, khó hiểu gãi đầu.

“Đoàn trưởng của bọn tôi là Luân Hồi Giả thượng cấp, đắc tội Viêm Điểu Đoàn bọn tôi không phải một lựa chọn tốt, hiểu chưa?” Suzuki Juurou tiếp tục nói.

“Không hiểu.” Ishida Jun trả lời thành thật.

Không hiểu?

Suzuki Juurou cười mỉa mai, định tiếp tục nói gì đó, nhưng vào lúc này trong đầu anh ta vang lên một giọng nói máy móc.

“Tiết lộ thông tin của không gian luân hồi cho người bình thường, tiêu diệt!”

Khi giọng nói đó xuất hiện trong đầu anh ta, khuôn mặt của Suzuki Juurou cứng đơ ngay lập tức.

Người bình thường?

Người bình thường ở đâu?

Không lẽ là...

Suzuki Juurou không thể tin được mà nhìn Ishida Jun, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống đất, không còn hơi thở.

“Này, sao lại ngủ ở đây? Ngủ ở đây có thoải mái không?” Ishida Jun không biết chuyện gì đã xảy ra, chọc chọc vào người Suzuki Juurou.

...................

Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki ở phía xa nhìn thấy toàn bộ, hai người quay ra nhìn nhau.

Cả hai một người là Luân Hồi Giả, một người đã từng là Luân Hồi Giả, họ hiểu đại khái tình huống của Suzuki Juurou.

(Thật không ngờ cái người giả dạng ma nữ này lại là Luân Hồi Giả, hình như lúc nãy ông ta dùng loại năng lực gì đó, tuy không biết tại sao lại không có tác dụng với Ishida Jun, nhưng ông ta đã nói điều không nên nói với Ishida Jun, nên mới bị không gian luân hồi thủ tiêu... Vậy cũng tốt, nếu không thì gặp Luân Hồi Giả, mình cũng không thể ra tay ngay trước mặt Ruri.)

Izumi Shirayuki nghĩ thầm và thở phào nhẹ nhõm.

(Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mình, chuyện bị ma ám... Lại có liên quan đến Viêm Điểu Đoàn? Tại sao gần đây tin tức về Viêm Điểu Đoàn cứ xuất hiện cạnh mình?)

Tsukuyomi Ruri hơi khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.

Cô nhìn Izumi Shirayuki bên cạnh, giả bộ không biết gì nói: “Tại sao người kia lại đột nhiên ngã xuống?”

“Chị cũng không biết, nhưng người này là một người nguy hiểm, bệnh nhân tâm thần kia cũng là một người nguy hiểm, chúng ta không nên tiếp xúc với bọn họ, cứ gọi điện nói cho chú Mizuhashi trước đã.” Izumi Shirayuki nói, cô ấy đã lưu lại số của Mizuhashi Techikotsu.

Trong lúc Izumi Shirayuki gọi điện thoại, Tsukuyomi Ruri suy nghĩ sâu xa.

Khi nãy cái người giả làm ma nữ trước khi chết có nói đoàn trưởng của tên đó là Luân Hồi Giả thượng cấp thì phải?

(Hỏa Diễm Điểu đó là Luân Hồi Giả thượng cấp? Mà mặc kệ là trung cấp hay thượng cấp thì đối với mình cũng chẳng có gì khác nhau cả.)

Tsukuyomi Ruri không quan tâm chuyện này lắm.

“Được rồi, chú Mizuhashi sẽ đến đây ngay lập tức.” Izumi Shirayuki buông điện thoại xuống và nói.

Cô vừa nói dứt lời không lâu thì Mizuhashi Techikotsu đang tìm kiếm ở hướng khác dẫn người chạy đến, nhanh chóng bao vây lấy Ishida Jun.

Tình huống như vậy khiến Ishida Jun nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn, nhưng bị bao vây nên đương nhiên không chạy được.

“Ơ? Sao lại có người khác ở đây? Ai vậy? Trang điểm lòe loẹt giống như bệnh nhân trong bệnh viện của chúng ta.” Mizuhashi Techikotsu nghi ngờ nhìn thi thể của Suzuki Juurou.

Trong lúc Mizuhashi Techikotsu nói chuyện, một bác sĩ khác đi tới kiểm tra, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Viện trưởng, đây là người chết, không có nhịp tim, không còn thở.”