Nghe Mizuhashi Techikotsu nói chuyện điện thoại, Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki nhìn nhau, có vẻ như làm bác sĩ ở bệnh viện tâm thân cũng không dễ dàng.
Phải mất một lúc lâu Mizuhashi Techikotsu mới nói chuyện xong và cúp điện thoại.
Thấy hai cô gái đang nhìn mình, Mizuhashi Techikotsu xấu hổ cười nói: “Bệnh nhân tâm thần tương đối phiền phức, nhưng chỉ cần chúng ta có đủ kiên nhẫn thì có thể đối phó bọn họ, không có chuyện gì không giải quyết được.”
Mizuhashi Techikotsu vừa mới nói câu đó thì điện thoại lại reo lên.
Chú ấy vội vàng bắt máy: “Cái gì? Bệnh nhân ở phòng số 8 nghe tin có ma vương xuất hiện thì lấy gối làm lá chắn, cầm chổi xông lên trong tư thế dũng sĩ? Vậy còn gọi điện thoại cho tôi làm gì, ngăn cản anh ta đi chứ!”
Tsukuyomi Ruri “...”
Izumi Shirayuki “...”
Lần này cũng không nói nhiều, Mizuhashi Techikotsu nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy ánh mắt của Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki, Mizuhashi Techikotsu khẽ cười nói: “Đừng bận tâm, đây là chuyện hàng ngày. Không có người làm trụ cột như chú trong bệnh viện, những bác sĩ và y tá ở đó trở nên bó tay bó chân cũng không lạ gì mấy.”
Vừa dứt lời thì lại có một cuộc điện thoại khác đến.
Vẻ mặt của Mizuhashi Techikotsu khựng lại, nhưng vẫn lập tức bắt máy nghe: “Còn chuyện gì nữa? Cái gì? Cậu nói bệnh nhân phòng số 6 muốn tìm hoàng tử sau đó gả cho người đó? Nhưng anh ta là nam mà? Thôi kệ đi, cậu đi tìm ai đó giả làm hoàng tử của anh ta là được rồi, chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được hả?”
Lần này Mizuhashi Techikotsu nói chuyện rất lâu, nguyên nhân chính là khó tìm được người đóng vai hoàng tử, dù sao thì những người đàn ông khác không muốn bị một người đàn ông khác nhìn bằng ánh mắt trìu mến, thậm chí còn có khả năng phát sinh ra vài chuyện không giới hạn trong việc nhìn.
Sau khi cúp điện thoại, Mizuhashi Techikotsu cười nói: “Người ở bệnh viện của bọn chú khá đáng tin cậy, chú tin là hôm nay sẽ không có một cuộc gọi nào nữa...”
Còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại lại reo lên.
Tình huống này làm Mizuhashi Techikotsu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chú ấy chỉ có thể tiếp tục nghe điện thoại: “Cậu nói cái gì? Ishida Jun biến mất rồi? Chắc là trốn ở đâu đó chơi rồi, bọn cậu tìm kỹ đi. Cái gì? Cậu nói tìm cả buổi chiều không thấy Ishida Jun mà lại tìm thấy bác sĩ Matsuoka bất tỉnh trong nhà vệ sinh? Không thể nào, bác sĩ Matsuoka đi cùng tôi đến suối nước nóng rồi mà?”
Cuộc gọi lần này có thông tin khác với nhũng lần gọi trước, khuôn mặt Mizuhashi Techikotsu trở nên nghiêm túc sau khi nghe xong.
Sau khi cúp điện thoại, Mizuhashi Techikotsu vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi vì không thể tiếp đãi mấy đứa, bởi vì chú nghi ngờ có một bệnh nhân giả dạng một trong những bác sĩ của bọn chú và đi theo đến đây.”
Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki “...”
Bệnh nhân thay thế bác sĩ chạy ra ngoài bệnh viện? Một bệnh nhân như vậy không hề đơn giản, Izumi Shirayuki rất tò mò đó là ai.
Nhìn Mizuhashi Techikotsu vội lao ra ngoài, Izumi Shirayuki nói nhỏ với Tsukuyomi Ruri: “Chúng ta cũng đi theo để xem tình hình đi.”
Tsukuyomi Ruri không phản đối.
Hai người vừa bước tới hành lang thì nhìn thấy một người đàn ông lông mày rậm mắt to đi tới, hiển nhiên là đồng nghiệp của Mizuhashi Techikotsu.
“Xin chào, chú đang tìm người, mấy đứa có nhìn thấy ai khả nghi không?” Người đàn ông lông mày rậm mắt to hỏi.
“Không.” Tsukuyomi Ruri lắc đầu.
“Chú đang tìm bệnh nhân đã giả dạng bác sĩ hả? Đối phương trông ra sao?” Izumi Shirayuki hỏi.
“Mấy đứa không thấy à, vậy chú đi chỗ khác tìm xem. Còn đối phương là ai thì mấy đứa có thể đi hỏi viện trưởng.” Người đàn ông lông mày rậm mắt to cười cười rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki cũng không để ý và đi về phía suối nước nóng.
Lần này khi cả hai vừa đi đến bên ngoài phòng thay đồ nam thì nhìn thấy Mizuhashi Techikotsu dẫn một đám người mặc yukata chạy ra.
“Chú Mizuhashi.” Izumi Shirayuki gọi.
Mizuhashi Techikotsu nhìn qua gật đầu rồi nói: “Mấy đứa có nhìn thấy ai lông mày rậm mắt to thì gọi điện thoại nói cho chú, tên đó là bệnh nhân tâm thần, để tự do rất nguy hiểm.”
Vừa dứt lời thì chú ấy phát hiện sắc mặt Izumi Shirayuki hơi kỳ lạ.
“Chú Mizuhashi, chú vừa đi không lâu thì có một người giống như vậy đi qua hành lang, hình như là đi ra bên ngoài rồi.” Izumi Shirayuki bất đắc dĩ nói.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới người vừa gặp khi nãy lại chính là bệnh nhân tâm thần đang chạy trốn.
“Tên kia chạy ra ngoài rồi? Mau, mau đuổi theo, đừng cho hắn ta chạy vào trong thành phố.” Mizuhashi Techikotsu chào hỏi rồi vội vàng dẫn theo một đám người chạy ra ngoài khách sạn.
.................
Cùng lúc đó.
Suzuki Juurou, một thành viên của Viêm Điểu Đoàn, đến gần khách sạn suối nước nóng Haruyama.
Anh ta nhìn khá bình thường, dáng người không cao, thuộc về loại ném vào trong đám đông cũng không ai quan tâm.
Có điều hiện tại anh ta đã trang điểm xong, trên mặt có vài vết sẹo, khóe miệng hình còn có vết máu, lúc này nếu ở trong đám cưới nhất định sẽ rất nổi bật.
(Đoàn trưởng cứ yêu cầu mình làm chuyện này, ngay từ đầu mình không nên mua cái tấm thẻ năng lực đó.)
Suzuki Juurou càng nghĩ càng thấy bất lực.
Anh ta có một tấm thẻ năng lực tên là [ Âm Thanh Của Nỗi Sợ Hãi ] , sau khi sử dụng có thể khuếch đại sự sợ hãi trong lòng người khác, tiền đề của năng lực này là đối phương phải sợ hãi trước, nếu không thì chẳng có tác dụng gì cả.
Cho nên trước khi dùng năng lực thì Suzuki Juurou phải dọa sợ người đó đã.
Hino Haruka có gợi ý cho anh ta giả làm ma nữ để dọa người khác, dù sao so với ma nam thì ma nữ luôn đáng sợ hơn. Mặc dù Suzuki Juurou không vui nhưng đây là mệnh lệnh của đoàn trưởng, anh ta không dám từ chối.
Gió đêm thổi qua, lá cây xung quanh cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc.
Nhìn xung quanh, Suzuki Juurou lấy từ trong túi xách ra một bộ tóc giả đội lên đầu, mái tóc dài xõa xuống ngực, bả vai và sau lưng.
Sau đó anh ta cởϊ qυầи áo, lấy một cái váy trắng từ trong túi ra mặc vô. Là loại váy trắng tinh không có màu gì khác.
Trăng to gió lớn, đêm khuya tĩnh lặng, một con ma nữ dữ tợn mặc bộ váy trắng tóc tai bù xù xuất hiện.
Suzuki Juurou chuẩn bị sẵn sàng, lén lút đến gần khách sạn suối nước nóng.
Nhưng còn chưa đi xa thì anh ta phát hiện có một bóng người ở khách sạn đi đến, đang đi về phía rừng cây nhỏ gần đó, trông giống như một người đàn ông bình thường.
(Tên này định làm gì vậy? Thôi kệ, không liên quan gì đến mình, dù sao thì tên đó là khách của khách sạn nhỉ? Vậy thì mục tiêu của mình là dọa tên đó đi.)
Suzuki Juurou lập tức chậm rãi đi về phía người đó.