Xuyên Nhanh: Bé Đáng Yêu Dựa Vào Tu La Tràng Để Kiếm Tiền!

Quyển 1 - Chương 20

"Bùi Hàn, tôi đã phân hóa thành omega rồi."

Bùi Hàn cúi đầu, nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, khẽ nhíu mày: "Không sao cả, dù sao tôi cũng không ngửi thấy."

Hạ Khê Nhung: "Chính vì thế mới tốt chứ, tôi không muốn chuyển ký túc xá đâu, mệt lắm..."

Vì beta không ngửi thấy bất kỳ tin tức tố nào của AO, nên Đại học Đế Tinh mới cho phép omega và beta ở chung một ký túc xá.

Bùi Hàn không để ý đến Hạ Khê Nhung, tiếp tục sắp xếp sách vở trên bàn học.

Bỗng nhiên, Hạ Khê Nhung dừng lại, đầu mũi hồng nhẹ nhàng nhúc nhích vài cái.

"Mùi thơm quá."

Cậu như một chú mèo đang ngửi thức ăn, ngửi qua ngửi lại, nhón chân lên, ngửi ngửi tóc Bùi Hàn, rồi lại ngửi ngửi quần áo Bùi Hàn.

Cuối cùng, cậu cũng tìm ra nguồn gốc của mùi hương.

Đó là một hộp cá khô chiên.

Bùi Hàn vừa mang về từ bên ngoài, nóng hổi thơm phức, mùi cá đậm đà.

Hạ Khê Nhung thèm thuồng, kéo kéo góc áo Bùi Hàn, mắt to tròn lấp lánh ánh sáng lễ phép nói ra yêu cầu.

"Bùi Hàn, cậu có thể cho tôi ăn một ít cá khô không?"

Bùi Hàn là beta, nên cậu không cần phải giữ khoảng cách với đối phương.

Cậu liền cọ cọ vào vai Bùi Hàn, như một chú mèo nhỏ quấn quýt bên đùi người kêu meo meo xin ăn.

Bùi Hàn liếc nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu niên, "Chỉ được ăn một chút thôi."

Cậu đeo găng tay, lấy cá khô ra khỏi hộp xốp rồi bắt đầu cho Hạ Khê Nhung ăn.

Giữa cậu ta và Hạ Khê Nhung có sự chênh lệch chiều cao rất lớn, cậu ta cũng không cúi người xuống một cách ân cần.

Vì vậy, Hạ Khê Nhung chỉ có thể dùng hai tay chống lên mặt bàn, nhón chân lên, ngẩng đầu cố gắng ăn.

Vạt áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn vòng eo nhỏ chỉ bằng bàn tay người đàn ông trưởng thành.

"Ưm, thật là ngon..."

Đôi mắt Hạ Khê Nhung sáng long lanh, gò má phồng lên, đôi môi óng ánh cố gắng nhai cá khô.

Bùi Hàn dõi theo miệng Hạ Khê Nhung thỉnh thoảng mở ra.

Bên trong khoang miệng ánh lên màu hồng hồng, hàm răng trắng tinh, đầu lưỡi nhỏ bé, mùi cá đậm đà cũng không che giấu được hương thơm phả ra từ miệng, thật sự rất thơm.

Bùi Hàn đã sống trong phòng ký túc này được vài tháng.

Cậu ta vẫn luôn không thích Hạ Khê Nhung.

Thậm chí có chút ghét bỏ đối phương.

Cậu ta chưa bao giờ thấy một người con trai nào có khuôn mặt nhỏ như vậy, đôi mắt to như vậy, làn da trắng như vậy, người lại thơm như vậy.

Trên giường là một đống búp bê mèo kỳ lạ, ngủ phải ôm chặt không buông tay, tắm rất lâu, tắm đến nỗi cả ký túc xá đều ngập tràn mùi thơm.

Còn rất thích mặc quần short, một đống quần short phơi lơ lửng trên ban công, để cậu ta nhìn mãi không chán, quần áo cậu ta phơi đều bị ám mùi thơm của quần short cửa đối phương.

Bùi Hàn cảm thấy bực bội, liệt kê những ‘tật xấu’ của bạn cùng phòng ra.

Không chỉ có vậy.

Cậu ta còn nghe nói về ‘tin đồn trong trường học’ của Hạ Khê Nhung.

Thiếu niên đẹp trai kiêu căng, đeo bám một người họ Tạ là alpha, kiêu ngạo đòi người ta làm người yêu mình, thậm chí công khai nói muốn đối phương dù còn trẻ đã vui mừng làm ba.

Hạ Khê Nhung cũng không xem xét xem mình có thể sinh con được không, cơ thể yếu ớt như vậy.

Bùi Hàn nghĩ.

Nói chung là, Bùi Hàn không hề ngạc nhiên khi Hạ Khê Nhung phân hóa thành omega.

Ngày nào đó Hạ Khê Nhung phân hóa thành yêu tinh, không mặc quần áo chạy khắp trường học, điên cuồng quyến rũ đàn ông, một đêm ‘ăn’ tám người đàn ông... cậu ta cũng không ngạc nhiên.

Trong mắt anh, omega và yêu tinh giống như Hạ Khê Nhung vậy, đều là những kẻ đáng ghét.

Bùi Hàn suy nghĩ mãi, cho đến khi đầu ngón tay trắng nõn chạm vào ngực cậu ta, cậu ta mới tỉnh lại.

Cạu ta thấy Hạ Khê Nhung chớp chớp đôi mắt tròn xoe như mèo, ánh mắt ướŧ áŧ, ngoan ngoãn hỏi: "Bùi Hàn, sao cậu không cho tôi ăn nữa vậy?"

Bùi Hàn lạnh lùng nói: "Cậu đã ăn rất nhiều rồi."

"À..." Hạ Khê Nhung mới nhận ra, cậu thực sự đã ăn hết gần nửa hộp cá khô.

Đây là thức ăn mà Bùi Hàn mang về, chính Bùi Hàn còn chưa ăn, cậu không thể tham lam như vậy được.

Hạ Khê Nhung rụt tay về: "Được rồi."

Hệ thống bênh vực Hạ Khê Nhung: [Trời ạ, bạn cùng phòng của cậu thật là hung dữ, dám làm ra mặt xấu với bạn mình.]

Hạ Khê Nhung vẫn là một chú mèo nhỏ có trái tim mềm yếu: [Thực ra Bùi Hàn là người tốt lắm.]

Hệ thống: [Cậu ta không cho cậu ăn hết cả hộp cá khô, người xấu, chỉ có mèo mới tốt thôi.]

[Thôi, cậu nghĩ cậu ta xấu thì cậu ta xấu vậy.] Hạ Khê Nhung thiên vị hệ thống.

Hạ Khê Nhung ngồi trở lại chỗ của mình, nói với Bùi Hàn: "Lần sau mua cá khô, tôi cũng sẽ chia cho cậu ăn."

Bùi Hàn: "Không cần." Cậu ta không sẽ ăn đồ của Hạ Khê Nhung.

Hạ Khê Nhung nghĩ thầm rằng không còn cách nào khác, có ăn có trả, nhưng do tự cậu ta không muốn thôi.

...