Fan hâm mộ hiện tại rất tin tưởng cậu.
[Ối, tốt quá! Đang hóng ạ]
[Cho tụi mình xem ư? ? Làm sao cho xem? Có thể phát sóng được không?]
[Cảm giác chắc chắn là phần thịt bên trong miệng.]
[Người ở trên là biếи ŧɦái sao... sao lại chăm chú vào thịt bên trong miệng của omega người ta vậy? ]
[Đoán mò là lòng bàn chân, lòng bàn chân mèo màu hồng hồng. ]
...
Hạ Khê Nhung trò chuyện với fan hâm mộ một lúc, rồi đến giờ kết thúc livestream.
Sau khi livestream kết thúc, hệ thống liếc nhìn dữ liệu.
Hệ thống: [Wow, bé Nhung Nhung, có rất nhiều người theo dõi cậu. Đợi đến khi cậu bắt đầu bán tin tức tố trong phòng livestream, chắc chắn sẽ có nhiều người bị lừa mua, chuyện Nhung Nhung trở thành ông chủ lớn chỉ là sớm hay muộn thôi!]
"Cảm ơn." Hạ Khê Nhung cảm thấy ngượng ngùng.
Khi cậu thoát khỏi ứng dụng livestream, quang não hiện lên thông báo mới.
[‘Tố Tinh’ yêu cầu kết bạn với quang não của bạn.]
Đây không phải là người đứng đầu bảng xếp hạng sao?
Tố Tinh lấy đâu ra thông tin liên lạc của cậu vậy?
Cậu không suy nghĩ nhiều, đồng ý yêu cầu kết bạn và gửi một tin nhắn chào hỏi.
[Chào em. [Hình ảnh mèo nhô đầu.jpg]]
Đối phương không trả lời, Hạ Khê Nhung liền để quang não sang một bên.
Tạ Khải Thu đã bò ra từ dưới bàn, đứng trước mặt cậu.
Hạ Khê Nhung nhớ ra mình còn chưa tính sổ với Tạ Khải Thu.
Cậu ngồi trên ghế ôm cánh tay, ngẩng đầu lên phồng má lên tức giận.
"Tại sao lúc nãy cậu lại dùng lưỡi chạm vào chân tôi?"
"Cậu không thấy tôi đang livestream sao?"
"Cậu cố ý làm vậy phải không? Để tôi xấu hổ trước mặt khán giả?"
Cậu chủ nhỏ liên tiếp đặt câu hỏi, giọng lạnh lùng như băng đập vào Tạ Khải Thu.
Tạ Khải Thu mấp máy môi, giọng khàn khàn: "Tôi chỉ muốn làm cho cậu cảm thấy thoải mái thôi."
Hạ Khê Nhung: ?
Hệ thống giải thích: [Tôi hiểu rồi! ]
[Nhung Nhung, câuh nhớ không? Khi cậu ta xoa chân cho cậu, cậu đã giẫm lên vai cậu ta.
Cậu ta không biết cậu là một con mèo, nghĩ rằng cậu chỉ đơn giản là giẫm lên vai cậu ta để giải tỏa. ]
[Như vậy, cậu ta rất e dè, nghĩ rằng cậu không hài lòng, trong cơn hoảng loạn cậu ấy đã dùng lưỡi chạm vào chân cậu, nghĩ rằng có thể làm cậu hài lòng. ]
[Trong giới bao dưỡng thực thụ, một số kim chủ rất thích khi người tình dùng lưỡi..., cậu ta nghĩ cậu cũng là loại kim chủ đó. ]
Tạ Khải Thu, với tư cách là nhân vật thụ chính, làn da cậu ta tái nhợt, vẻ mặt u ám, khi im lặng kiệm lời, đâu đó toát ra vẻ đáng thương.
Quả thực rất giống hình ảnh một đóa hoa trắng nhỏ bị kim chủ ác bá bắt nạt.
Trong lòng Hạ Khê Nhung cảm thấy khó chịu.
Khi cậu từng là một con mèo thích nhào nặn luôn có người bàn tán về cậu: "Ôi, nhìn kìa, con mèo này đã trưởng thành mà vẫn nhào nặn đấy!", "Nó có phải đang tưởng tượng mình là một chú mèo con không nhỉ?"
Mọi người vì thấy động tác nhào nặn mà cho rằng cậu rất yếu đuối, hiểu lầm rằng cậu đang giả vờ là một chú mèo con.
Một số người còn gọi cậu là bé cưng, cho cậu uống sữa, ôm cậu vào đám mèo con, không biết họ có đang mỉa mai cậu không nữa.
Bây giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Khê Nhung sau khi đàm động tác nhào nặn lại khiến người ta sợ hãi.
Đối phương thậm chí vì điều này mà nịnh nọt cậu, run rẩy cẩn thận từng li từng tí.
Gò má Hạ Khê Nhung đỏ lên, ánh mắt phủ thêm một lớp nước, chiếc đuôi mèo vô hình liên tục đung đưa.
... Có vẻ như việc trở thành kẻ xấu không phải là điều tồi tệ.
Cậu rất hài lòng, nhưng theo thiết lập nhân vật, cậu cần phải làm ra vẻ kiêu ngạo một chút.
Cậu nhấc chân lên, đầu ngón chân nhẹ nhàng đá vào đầu gối của Tạ Khải Thu.
"Cậu dùng cách này để nịnh nọt tôi sao?" Hạ Khê Nhung nhướng mày.
"Lần sau cậu đến ký túc xá của tôi, tôi sẽ dạy cậu cách tốt hơn để đối xử với tôi."
Sắc mặt Tạ Khải Thu thay đổi, đôi mắt không hiện rõ cảm xúc.
Hạ Khê Nhung sợ rằng Tạ Khải Thu sẽ trả thù cậu nhục nhã, vội vàng mở cửa tiễn khách.
"Giờ không cần cậu nữa, cậu mau đi đi."
...
Sau khi Tạ Khải Thu rời đi, Hạ Khê Nhung thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngã xuống ghế.
Thật mệt mỏi.
Cậu tìm một quả bóng len, cuộn mình trên ghế mềm, bắt đầu chơi với nó, thậm chí không nhìn đến phản hồi của Tố Tinh.
Chú mèo nhỏ bận rộn giải tỏa áp lực rồi.
Không biết bao lâu sau, cửa ký túc xá kêu "cạch" một tiếng mở ra.
Hạ Khê Nhung đang chơi quả bóng len quay lại, ngẩng đầu nhìn theo tiếng động.
Thanh niên xuất hiện ở cửa, tóc bạc mắt cũng bạc, làn da thì tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm, khí chất lạnh lùng, như phủ một lớp sương giá.
Đó là bạn cùng phòng của Hạ Khê Nhung, Bùi Hàn.
Đôi mắt và lông mày Hạ Khê Nhung cong cong: "Bùi Hàn, cậu trở về rồi à?"
"Ừm."
Bùi Hàn thờ ơ đáp một tiếng, đi thẳng qua Hạ Khê Nhung, đến chỗ của mình rồi đặt đồ xuống.
Suốt quá trình không hề liếc mắt nhìn Hạ Khê Nhung, đôi mắt màu bạc lạnh như băng.
Hạ Khê Nhung nhớ ra chuyện quan trọng, tiến lại gần, nhón chân nhìn vào người đối phương.