Chớp mắt đã đến tối, ngày mai có lớp buổi sáng, Hạ Khê Nhung sớm đã tắm rửa xong, giờ leo lên giường đi ngủ.
Cậu ôm lấy chiếc gối ôm mèo yêu quý, lăn lộn trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh chú mèo nhỏ chibi đội mũ ngủ tam giác, kêu meo meo.
Hai giường trong phòng đôi được xếp song song, ở giữa có một khoảng trống, vì người ít nên không cần thiết phải treo màn giường.
Hạ Khê Nhung có thể thấy Bùi Hàn đang làm gì.
Bùi Hàn tắm rửa xong, nửa ngồi trên giường, sử dụng máy tính để xử lý dữ liệu luận văn.
Hạ Khê Nhung nghĩ đến luận văn là đau đầu, cậu thu hồi tầm nhìn.
Khi cậu cuộn mình lăn lộn, đột nhiên ngửi thấy mùi cam ngọt trên bụng.
Hả...?
Cậu ngửi ngửi cánh tay, phát hiện cũng có mùi cam ngọt.
Nhưng hôm nay cậu không có ăn cam mà, dầu gội cũng không phải mùi cam.
Hệ thống nhắc nhở: [Kí chủ, cậu tắm xong quên đeo miếng dán chặn tin tức tố rồi.]
"? ? ?"
Hạ Khê Nhung giật mình, vội vàng dùng chăn che kín mình, co rúm trong ổ chăn, sợ tin tức tố tràn ra ngoài.
Sau một hồi, cậu nhô đầu ra, phát hiện Bùi Hàn vẫn như không có chuyện gì tiếp tục viết luận văn.
Đúng rồi, Bùi Hàn là beta, không ngửi thấy tin tức tố.
Hạ Khê Nhung thở phào, chui ra khỏi chăn.
Nếu như vậy, cậu sẽ kkhông cần đeo miếng dán chặn tin tức tố nữa.
Cậu ngửi ngửi không khí, phát hiện mùi cam ngọt của tin tức tố omega, đã không biết lúc nào lan tỏa khắp ký túc xá...
Trong khi Bùi Hàn vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng dõi theo màn hình.
Hạ Khê Nhung cảm thấy mình giống như một A biếи ŧɦái độc đoán, lợi dụng việc Bùi Hàn là beta, phóng thích tin tức tố điên cuồng.
Để cho beta đáng thương không hề hay biết, bị dính đầy tin tức tố của mình.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Hạ Khê Nhung muốn đặt báo thức lúc tám giờ sáng.
Cậu vừa mở quang não ra, đã giật mình.
Màn hình hiện lên hơn 99+ tin nhắn.
Tất cả đều từ Tố Tinh.
Sau khi Hạ Khê Nhung chấp nhận lời mời kết bạn và chào hỏi Tố Tinh, cậu đã không xem quang não nữa.
Cậu không ngờ rằng chỉ trong nửa ngày, đối phương sẽ gửi nhiều tin nhắn như vậy.
Khung chat đơn phương dày đặc, xếp theo thời gian từ sáng đến tối.
[Biểu tượng cảm xúc mèo nhỏ của em thật dễ thương. [Chó lớn vẫy đuôi. JPG]]
[Hửm? Đi tắm rồi à?]
[Hai giờ rồi, có phải em đang học không? Bé Nhung phải học hành chăm chỉ đấy, đừng nói chuyện với bạn học alpha.]
Tố Tinh không nhận được phản hồi trong năm giờ nên bắt đầu sốt ruột, gửi một số tin nhắn mà Hạ Khê Nhung không hiểu.
[? Bé cưng sao không trả lời tôi? Có phải vì tôi không tự giới thiệu từ đầu không? Được thôi. Tên đầy đủ của tôi là Giang Tố Tinh, 18 tuổi, cao 193cm, nam alpha, có đủ chân tay, có mũi có mắt, biết chạy vào nhà khi trời mưa.]
[Bảy giờ rồi, bé cưng nói một câu đi. Có phải vì tôi nói chuyện trong phòng livestream làm em sợ không? Xin lỗi, một người không có văn hóa như tôi chỉ biết khen em "xinh" thôi, không biết khen cái khác, nếu cứ cứng nhắc mà khen, tôi chỉ biết so sánh em với dâu tây nhỏ, ngọc trai nhỏ.]
[Tám giờ rồi, xin lỗi. Có phải em phát hiện ra tôi cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo của em khi xem livestream không? Tôi biết nhìn chằm chằm vào cổ áo của omega không tốt, nhưng tôi không kiềm chế được, xin hãy tha thứ cho tôi nhé.]
Hạ Khê Nhung: ? ? ?
Cậu bị lời nói hỗn độn của Tố Tinh làm cho hoảng hốt đến mức lỗ tai suýt bay lên.
Chuyện gì đang xảy ra với người này vậy trời...
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Hạ Khê Nhung nhận ra rằng có lẽ lỗi lầm ban đầu là do mình.
Cậu đã để tin nhắn của người ta treo lơ lửng cả nửa ngày mà không hồi âm, khiến đối phương sốt ruột.
Dù sao Tố Tinh cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng của cậu, và khi cậu muốn nghiêm túc kiếm tiền thì nên chăm chỉ trả lời, quan tâm hỏi han đối phương.
Kết quả là chưa qua một ngày, bản chất lười biếng của cậu đã bị bại lộ rồi, muốn ăn không ngồi rồi, không muốn làm hài lòng người đàn ông giàu có...
Hạ Khê Nhung phồng má lên, lông mi run rẩy, mím môi tự nhận mình ngày càng trở nên hư rồi.
Cậu ngượng ngùng trả lời Tố Tinh.
Nhung Nhung: [ Xin lỗi, chiều nay không xem quang não, bây giờ mới thấy tin nhắn. [Hình ảnh mèo cúi đầu.jpg] ]
Đối phương lập tức hồi âm.
[Không sao, Nhung Nhung bận rộn là chuyện bình thường.]
Hạ Khê Nhung cong khóe môi, gõ phím.
Nhung Nhung: [Cảm ơn anh đã tặng tôi nhiều tiền như vậy. Tiền viện phí tuần sau của anh trai tôi đã có cách giải quyết, khi anh trai tôi tỉnh lại, tôi sẽ dẫn anh ấy đến cảm ơn anh ^^]
Tố Tinh trả lời:[Không phải vì anh trai em bệnh mà tôi tặng em, mà vì em mà tôi mới tặng.]
Tố Tinh: [Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ giúp, dù sao cũng là anh trai em.]
Thực ra là anh em nuôi, không có quan hệ huyết thống. Hạ Khê Nhung âm thầm sửa lại.
... Tiếp theo, Hạ Khê Nhung không biết nên nói chuyện gì với Tố Tinh nữa.