Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 55: Mộng

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Bọn họ căn bản trốn không thoát.

Cửa chính rộng mở, nha dịch tay cầm đuốc diễm, đem Kính Vương phủ chiếu sáng trưng.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn một thân quan phục, đi vào Vương phủ.

Hạ nhân Vương phủ đều tụ tập trong viện.

Liễu Ngạn nâng tay: “Mỗi đội dẫn mười người đi thẩm vấn, chia ra hỏi, hỏi ra tin tức sẽ có thưởng.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Nhóm sai dịch lập tức tiến lên, mang người hầu đi.

Liễu Ngạn lại nói: “Quản sự lưu lại, thư phòng vương phủ nơi nào?”

Vương quản sự vội vàng chạy ra, dẫn đường cho họ.

Thư phòng Kính Vương phủ rộng lớn, bên trong chứa nhiều đồ vật, thậm chí Bùi Tuyên còn tìm thấy một ngăn kéo bí mật, bên trong chứa nhiều sổ sách cùng thư từ.

Hai người đêm nay lưu lại thư phòng, sửa sang từng thứ một.

___

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn mới vào quan trường, vụ án đầu tiên tiếp nhận lại là án tử, chính là mưu nghịch đại án.

Hai người không dám chậm trễ, suốt đêm lưu lại Kính Vương phủ, kiểm kê tài sản thư từ.

Thu hoạch cũng không hề nhỏ, bọn họ đem toàn bộ Kính Vương phủ lục soát một lượt, tìm thấy thư từ lui tới của Kính Vương cùng quan viên triều đình, trong đó cũng có một số sổ sách quan viên dùng danh nghĩa nhi tử cấp Kính Vương tặng lễ.

Kính Vương thường xuyên ra ngoài du săn cũng thường xuyên ở trong phủ khai yến.

Những việc này đều được tiến hành bí mật trong yến hội cùng du săn.

Ban đêm, sai dịch đến báo.

“Liễu đại nhân, Bùi đại nhân, phản tộc trong ngục chửi bới la hét, một hai muốn Bùi đại nhân đến gặp hắn.”

Dưới ánh nến, Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn đang đọc thư từ.

Liễu Ngạn giọng nhàn nhạt, “Ngươi trở về nói với hắn, còn chưa đến phiên hắn, cứ chờ đi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Sai dịch có chút chần chờ, “Nghịch tặc còn nói, hắn là….của Bùi đại nhân.”

Liễu Ngạn nói: “Sao vậy? Còn gì muốn nói, cứ nói đi.”

Sai dịch hiển nhiên khó mở lời: “Hắn nói hắn là phu quân của Bùi đại nhân, nhất định phải gọi Bùi đại nhân qua gặp hắn….”

Sai dịch lời còn chưa dứt, Liễu Ngạn đã nặng nề đem thư từ hướng án thượng ném mạnh: “Như thế nào? Mưu phản không thành liền phát điên? Bịt miệng hắn lại, đừng để hắn hồ ngôn loạn ngữ!”

Bùi Tuyên ngẩng đầu, đè tay Liễu Ngạn lại: “Liễu sư huynh, đừng tức giận.” y nhìn sai dịch, “Chiếu theo lời của Liễu đại nhân làm đi, để cho hắn câm miệng.”

“Tuân lệnh.”

Sai dịch muốn rút lui, Liễu Ngạn càng nghĩ càng giận, đứng phất dậy: “Ta thay ngươi đến xem một chút.”

Bùi Tuyên liền nói: “Trời cũng đã muộn, sư huynh đi thiên lao nhìn hắn, liền trực tiếp hồi phủ nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Liễu Ngạn nói, “Ngươi cũng sớm nghĩ ngơi đi.”

“Được.”

Liễu Ngạn xắn ống tay áo, thả lỏng cổ tay rồi cùng sai dịch rời đi, bộ dáng như muốn đánh người. Sau khi hắn rời đi, Bùi Tuyên cúi đầu tiếp tục đọc những phong mật thư tìm được.

Ánh nến lay động, Bùi Tuyên tay chống đầu, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, chữ viết trên giấy khẽ lay động.

Bùi Tuyên làm một giấc mộng.

Y mộng về chính mình.

Trong giấc mộng, y vẫn là tiểu công tử tửu phường, chăm chỉ đọc sách, nổ lực một ngày nào đó có thể thi đậu công danh, để nương không còn phải vất vả mà có thể an hưởng thanh phúc.

Y ngày đêm khổ đọc, rốt cuộc cũng vượt qua kỳ thi mùa thu và thi xuân, chuẩn bị tiến cung thi đình.

Tuy nhiên trong giấc mơ không có Chúc phu tử.

Không có Chúc phu tử liền không có người giúp y xem văn chương, cũng vô pháp nhận thức đồng học.

Y chỉ có thể tự mình vùi đầu khổ đọc, cũng chẳng khác ruồi bọ không đầu là mấy, nơi nơi loạn đâm, tâm tình vô cùng thấp thỏm mà chuẩn bị đình khảo.

Trước thi đình mấy ngày, nương lấy số bạc tích góp bấy lâu nay bảo y đính một phòng khách điếm trong thành.

Y cẩn thận mang theo ngân lượng, tìm mấy cái khách điếm trong thành.

Lại phát hiện số bạc nương vất vả tích góp không đính nổi một phòng chứa củi.

Trong mộng y cảm thấy bản thân quá mức thấp kém, chỉ biết cúi đầu xin lỗi, rời khỏi quán trọ.

Kỳ thực Bùi Tuyên có thể thấy rõ ràng tiểu nhị khách điếm hay là lão bản đều không có ý cười nhạo y, bọn họ chỉ cùng y nói một câu mà thôi.

Là mình vẫn luôn cúi đầu, ngay cả biểu tình của người khác cũng không thấy rõ ràng.

Y rời đi khách điếm, cúi đầu lại va phải Kính Vương.

Kính Vương hỏi rõ ngọn nguồn, liền nói với y trong Kính Vương phủ phòng trống rất nhiều nếu y không chê có thể đến trụ một đêm.

Y đáp ứng rồi.

Kính Vương thường xuyên chiếu cố sinh ý nhà bọn họ, khi đó y vẫn rất biết ơn Kính Vương. Nếu không có phu tử chỉ điểm, y còn không phân biệt được khác biệt giữa “làm ăn theo quy củ” cùng “cố tình mượn sức” như thế nào.

Y chỉ nghĩ đến việc không để nương thêm lo lắng, cũng không chậm trễ canh giờ thi đình, hiện tại nhận ân huệ Kính Vương, sau này nhất định sẽ báo đáp.

Khi đó, trong lòng y vẫn nghĩ, Kính Vương thật là một người tốt.

Vì thế, đêm trước thi đình, y đã dọn vào Kính Vương phủ.

Ngay đêm đó, y ở trong phòng đọc sách, chuẩn bị ngủ sớm dưỡng đủ tinh thần cho ngày mai.

Thổi tắt nến, bổng nhiên cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng, bị người đẩy ra.

Còn chưa kịp hét lên, một nam nhân nồng nặc mùi rượu từ phía sau ôm lấy y.

Trong mộng, y tuyệt vọng mà liều mạng giãy giụa, nhưng một đời này không có phu tử bảo y chăm chỉ rèn luyện, thực mau đã bị nam nhân ấn trên giường.

Một đêm khuất nhục.

Trong mộng y không biết, Bùi Tuyên xem mộng lại rất rõ ràng. Liền không có ngọn nến, nhìn không rõ ràng, y cũng biết người này chính là Kính Vương.

Khi tỉnh lại lần nữa, y vội vã vào cung tham gia đình khảo.

Cố nén khó chịu viết xong văn chương, lúc cùng bệ hạ đối đáp trực tiếp té xỉu trên mặt đất.

Bệ hạ tức giận, đem văn chương y rút ra ném thẳng trước mặt mà không thèm đọc, sai người kéo xuống xung quân biên cương.

Khi ngã xuống, y nhìn thấy vạt áo quen thuộc của người đứng cạnh.

Liễu sư huynh cúi đầu nhìn mình, thấy dấu vết trên cổ y, vẻ mặt không thể tin nổi, tựa như không tin rằng một học sinh trước ngày tiến cung thi đình lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Liễu sư huynh hướng bên cạnh tránh sang, không hề cho y thêm một ánh mắt.

Bùi Tuyên cả kinh, trong lòng không khỏi thắt lại.

Trong mắt Liễu sư huynh trong mộng, y chỉ là một học sinh làm loạn kỳ thi đình, Liễu sư huynh làm người thanh cao, tự nhiên thực ghét bỏ y.

Y còn muốn hướng Liễu sư huynh giải thích, hơi hơi hé miệng, lại không nói ra được lời nào.

Bởi vì ngự tiền thất kính, y bị bệ hạ xung quân biên quan, thậm chí còn không có cơ hội về nhà từ biệt.

Nương nhận được tin dữ, lệ tuông vài lần.

Ở biên quan, y lại lần nữa tin tưởng Kính Vương, tin tưởng Kính Vương là vị cứu tinh đã vớt y ra khỏi vũng bùn, thậm chí còn ái hắn.

Bùi Tuyên trong mộng không rõ ràng nhưng Bùi Tuyên nằm mộng lại rất rành mạch.

Thật ra Kính Vương đã sớm cùng Chấn Uy tướng quân Tây Bắc cấu kết, cho nên sau khi Bùi Tuyên xung quân biên cương bị quan viên địa phương làm khó dễ chính là chỉ thị của Kính Vương.

Kính Vương trước cho người tra tấn y một hồi, khi y thoái lòng nãn chí lại lấy tư thế ban ơn đến trước mặt y.

Giúp giải vây, động viên y, Bùi Tuyên đương nhiên một mực một lòng đi theo Kính Vương.

Vài năm sau y cùng Kính Vương tạo phản, vì Kính Vương bày mưu đặt kế.

Ngày đại quân đánh chiếm kinh thành, khánh công yến y mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nam nhân huỷ hoại y thi đình kia, chính là Kính Vương!

Y trong mộng, quả thực quá mức đơn giản, không có nửa điểm tâm nhãn.

Y ở Kính Vương phủ chịu nhục, hét lớn kêu cứu lại không có hạ nhân nào lại đây xem chuyện gì xảy ra.

Có thể thấy được đã sớm có người căn dặn bọn họ.

Ở trong phủ Kính Vương có thể sai khiến hạ nhân Kính Vương phủ, nam nhân khinh nhục y không phải Kính Vương còn có thể là ai?

Mà y thế nhưng còn tưởng bảo vệ Kính Vương, vì Kính Vương lập mưu. Một lần nữa y lại bị Kính Vương đè xuống căn phòng địa ngục kia, cảm giác dính nhớp ghê tởm.

Tạo phản thành công, y cho rằng mình đã có thể chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, chính là y lại điên rồi.

Kính Vương cho rằng y giả điên, thậm chí còn dùng nương uy hϊếp y cuối đầu nhận sai.

Vào đêm Kính Vương đăng cơ lập hậu, Bùi Tuyên nhận được tin nương qua đời, thừa dịp thị vệ trông giữ đi uống rượu y trốn khỏi lãnh cung, chạy lên thành lầu….nhảy xuống.

Gió bên tai gào thét.

Bùi Tuyên lại nhẹ nhàng thở ra, như vậy chết cũng chẳng sao cả.

Kính vương ôm thi thể y khóc như “hài tử mất đi món đồ chơi trân quý”.

Bổng nhiên, Bùi Tuyên nghe thấy nhiều âm thanh kỳ lạ.

“Bùi Tuyên tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, lần đầu tiên gọi thẳng tên Kính Vương, thế nhưng là trước khi chết.”

“Thiết cốt tranh tranh* Kính Vương lần đầu tiên rơi lệ, thế nhưng lại là trước khi Bùi Tuyên chết.”

“Thật là tình yêu tuyệt mỹ!”

(Julyyy: ngay thẳng và kiên định, dịch chổ này mà cảm thấy hệ thống này bệnh không hề nhẹ, ừ thì ngay thẳng, ừ thì kiên định, chắc tui tin.)