Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Lão Học Quan tiếp tục: “Hơn nữa, chúng ta đều biết, hắn đem Bùi Tuyên ý đồ muốn nhốt vào trong phủ trước ngày thi đình.”
Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: “Các ngài sao lại biết được?”
“Hài tử Bùi Tuyên tự mình cùng chúng ta nói qua.”
Chúc Thanh Thần khϊếp sợ: “Y….y tự mình nói cho các ngài biết?!”
“Lúc ấy triều thần còn do dự, y đứng ra nói, Kính Vương không phải một cái minh quân, đem sự tình nói cho chúng ta biết. Sự tình nghiêm trọng như vậy, y cũng sẽ không đùa giỡn.”
“Y còn nói, nếu hôm nay không ngăn cản Kính Vương soán ngôi, "mai sau bị Kính Vương đánh mặt mũi bầm dập chính là các vị đại nhân đang ngồi ở đây, đến lúc ấy bị Kính Vương triệu kiến khi dễ còn có nhi tử nữ nhi của các vị".”
“Sau những lời này, mấy tên cận thần đó đều sẳn sàng tiến cung liều chết can ngăn.”
Chúc Thanh Thần rũ mắt, có chút cảm khái.
Chuyện này vốn dĩ không có nhiều người biết, ngay cả Liễu Ngạn cũng không biết nội tình.
Rốt cuộc, một cái học sinh tốt đẹp như vậy lại bị Kính Vương khinh nhục.
Chuyện như vậy nói ra thật nan kham, nếu bị truyền ra ngoài, sau này nhắc đến Bùi Tuyên liền gợi nhớ đến Kính Vương.
Hắn cùng Bùi Tuyên như thế nào đều phân không rời.
Chúc Thanh Thần vốn định giữ bí mật cho y, không nghĩ tới chính y lại tự mình nói ra.
Y xác thực cũng không có lựa chọn, vì thuyết phục triều thần, chứng minh Kính Vương đều không phải người lương thiện gì, y đành ra hạ sách này.
Lão Học Quan vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra ngoài.”
Chúc Thanh Thần đem mấy vị lão Học Quan tiễn ra cửa cung, giúp bọn họ lên xe ngựa, nhìn bọn họ rời đi.
___
Trở lại phòng.
Chúc Thanh Thân treo thanh kiếm được hoàng đế ban cho trên đầu giường, tắm rữa sạch sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cậu nằm trên giường, hai tay đặt lên trán.
Ước chừng vừa trãi qua một trận biến cố, nhất thời còn chưa ngủ được.
Hệ thống dừng trên đầu giường, cùng cậu trò truyện: “Quyền mưu nơi này của các ngươi nhanh gọn như vậy sao? Hoàng đế mang đao sát sát sát, liền kết thúc?”
“Vẫn chưa xong đâu?” Chúc Thanh Thần nói: “Bắt sống Kính Vương cùng Chấn Uy tướng quân chỉ là bước khởi đầu. Hai người bọn họ, một người là Vương gia, một người là tướng quân công trạng to lớn. Nếu bệ hạ không thể đưa ra lý do chính đáng, không thể ổn định thuộc hạ họ. Thuộc hạ bọn họ có thể dùng danh “Tàn sát công thần thủ túc”, còn việc tối này đã xong rồi.”
“Kế tiếp mới là tuồng lớn, cho nên hoàng đế mới phái người suốt đêm lên đường an ổn quân Tây Bắc, đồng thời lệnh cho Bùi Tuyên và Liễu Ngạn tra án. Bọn họ mới vào triều, sẽ không làm việc thiên tư, sẽ không bị lên án.”
“Ừm…” hệ thống nghĩ nghĩ một lát, “Ta còn tưởng rằng còn phải trù tính, bố trí nhiều năm.”
Chúc Thanh Thần nghi hoặc: “Nhiều năm?”
“Trong thoại bản đều viết như thế a.” Hệ thống tiếp, “Hoàng đế trù tính nhiều năm, vì binh quyền trong tay Chấn Uy tướng quân không thể không đem nhi tử hắn nạp vào hậu cung. Tuy rằng không thích những cũng phải giả vờ bộ dáng sủng ái.”
“Sau đó hoàng đế nhân cơ hội đoạt lại binh quyền, đêm đen phong vũ cuồn cuộn lệnh người bắt Chấn Uy tướng quân cùng toàn bộ gia quyến giam vào thiên lao. Vào đêm đen phong vũ khác hoàng đế lại đem toàn bộ quân doanh, ngày đêm thao luyện, cùng nhau vây quanh Kính Vương phủ, khống chế vương phủ, bắt sống Kính Vương.”
“Sau đó hoàng đế tuy rằng có được thiên hạ nhưng lại Vĩnh Viễn mất đi tâm nhi tử Chân Uy tướng quân. Ôi ta yêu nhất ‘truy thê hoả táng tràng’, đây mới là quyền mưu hoàn mỹ!”
Chúc Thanh Thần co giật khoé miệng nghe cái gọi là quyền mưu.
“Đây chính là ngươi biên sao? Ngươi biết toàn bộ quân doanh và triều đình có bao nhiêu người không?”
“Không biết.”
“Cũng liền mấy vạn đi. Chỉ cần một người trong mấy vạn người này để tin tức lọt ra ngoài, quyền mưu này liền thất bại.”
“Thật sao?” Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ.
Chúc Thanh Thần đếm đếm ngón tay nói thêm: “Lần này hoàng đế giả bệnh ngoài trừ ta và hắn không một ai biết chuyện, ngay cả Dương công công cùng thái y đều không được biết. Ám vệ cũng chỉ một khắc trước, mới biết được người hôm nay muốn bắt chính là Kính Vương, căn bản không có cơ hội truyền tin, cái này kêu là ‘mật mưu’.”
“Mật mưu mà báo cho hàng vạn người biết, không bằng ngươi tím cái tiên sinh kể truyện, để hắn trên đường lớn ngỏ nhỏ mà rêu rao.”
Hệ thống nghẹn lời.
Chúc Thanh Thần còn chưa chịu buông tha: “Hơn nữa, hoàng đế cũng không phải tiểu quan, như thế nào còn bán thân cho nhi tử Chấn Uy tướng quân mới có thể lấy lại binh quyền? Nhi tử Chấn Uy tướng quân lại không ngốc, hoàng đế có thể tuỳ tiện thay một người nhưng phụ thân chỉ có một, hắn không giúp phụ thân mình giám thị hoàng đế, ngược lại đi giúp đỡ hoàng đế làm chi?”
“Bởi vì….” Hệ thống nói không ra lời, “Hoả táng tràng như thế nào có thể phân tích cặn kẻ như vậy? Còn không phải tất cả đều vì một chữ ‘ái’ thôi sao?”
Chúc Thanh Thần cười cười: “Mệnh đều muốn không còn còn muốn ái? Kính Vương cũng đã như vậy, Bùi Tuyên đều định thẩm hắn. Hắn còn không nhanh chóng hướng Bùi Tuyên xin tha, hướng Bùi Tuyên nhận tất cả, cầu xin Bùi Tuyên đừng dụng hình tra tấn hắn, ở đó mà ‘ái ái ái’.”
Hệ thống kinh hãi: “Ngươi thật vô tình! Ngươi là cặn bả thần, một chút cũng không hiểu ái!”
Chúc Thanh Thần tay chống trán, nhàn nhã nói: “Vớ vẫn, ta đương nhiên hiểu ái, ái chính mỗi lần ra ngoài đều mang về cho ta điểm tâm nhẹ cùng tiểu đồ chơi, mà không phải giẫm đạp, sỉ nhũ hay độc đoán.”
Hệ thống lớn tiếng phản bác: “’Đế vương chi ái’ chính là thân bất do kỷ, tiến thoái lưỡng nan! Ngươi lại không phải hoàng đế, ngươi làm sao biết?”
Chúc Thanh Thần so với nó còn lớn tiếng hơn: “Khi ta còn sống, Lý Việt đem chìa khoá tư khố cho ta bảo quản, ta có thể tuỳ ý lấy ra, cái này kêu là đế vương chi ái!”
“Lý Việt đem hổ phù cho ta, một nửa cấm quân Phượng Tường Thành do ta chỉ huy, đều nghe lệnh ta, cái này cũng kêu là đế vương chi ái!”
“Lý Viết hứa với ta, ta một người trên vạn người, lúc hắn không ở Phương Tường Thành, lấy ta vi tôn, cái này càng kêu là đế vương chi ái!”
“Kính Vương cho Bùi Tuyên cái gì? Thời điểm không yêu liền huỷ hoại tiền đồ, lúc yêu lại bức ái nhân nhảy thành lầu, cái này gọi là ‘đế vương chi ái’? Cái này nên gọi là ‘Diêm Vương chi ái’ đi?”
(Julyyy: thật vậy lúc mới đọc truyện mình thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, sau này lại thích tình yêu trưởng thành lành mạnh hơn, ngược cũng được nhưng mà ông công mà như Kính Vương, tại hạ xin phép kiếu. Như Lý Việt thì được.)
Chúc Thanh Thần cau mày: “Nếu không phải ta nhận thức Lý Việt, ta đã bị các ngươi lừa gạt đi. Lý Việt chưa bao giờ có cái gọi là thân bất do kỷ.”
Chúc Thanh Thần nghĩ nghĩ một lúc, định thần: “Ngươi thực thích biên một câu chuyện xưa hoả táng tràng không thể lý giải được, "u ám thụ Bùi Tuyên’ này không phải cũng là ngươi biên đi?”
“Sao có thể?” Hệ thống nhanh chóng phản bác: “Ta chỉ là xem qua mà thôi.”
Chúc Thanh Thần hoài nghi nhìn nó: “Ta không tin.”
Hệ thống đỏ bừng toàn bộ cầu: “Ta chỉ có chút não tàn luyến ái mà thôi, Tổng Cục Xuyên Nhanh có tên hệ thống màu đỏ, so với ta não tàn luyến ái còn nhiều hơn!”
Chúc Thanh Thần nhìn nó: “Ngươi hiện tại mặt liền đỏ.”
“Không phải ta!”
“Ta biết rồi, ta đi ngủ trước.”
“Đã nói không phải ta!” Hệ thống sinh khí ấn mạnh nút "khúc yên giấc".
Chúc Thanh Thần bọc chăn, trở mình, nhắm mắt ngủ thϊếp đi, còn chưa đến hai giây.
Tư thế ngủ của cậu không tốt lắm, trông cứ như chú chim nhỏ chuẩn bị cất cánh.
Hệ thống nhìn khuôn mặt cậu, bổng nhiên minh bạch vì cái gì muốn tìm Chúc Thanh Thần làm nhiệm vụ.
Chỉ những người trưởng thành trong sự bao bọc của tình yêu mới không bị “lý luận hoả táng tràng” nắm mũi dắt đi.
Cùng lúc đó, Dưỡng Cư Điện phía đối diện.
Hoàng đế cũng chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ là hệ thống phản diện của hắn không phát ‘khúc yên giấc’ ngược lại còn không ngừng la to.
“Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi bắt giam công chính! Thậm chí còn đâm hắn! Ngươi còn cho thụ chính tra khảo công chính! Ngươi điên rồi sao?”
Hoàng đế đào đào lỗ tay, làm bộ không nghe thấy.
“Ta đều làm như ngươi nói, ngươi chỉ là vai phản diện, ăn no chờ chết là được, hiện tại ngươi đem sự tình biến thành như vậy, cốt truyện bị ngươi làm sụp rồi.”
Hoàng đế đúng lý hợp tình: “Không phải ngươi nói vai ác chính là cho hắn ăn ngột ngạt sao?”
Hệ thống dừng một chút: “Ta muốn ngươi theo sát cốt truyện, đem Bùi Tuyên sung quân biên cương, cho y ngột ngạt!”
“Cho Kính Vương ngột ngạt cũng giống thôi, hắn cũng là vai chính.” Hoàng đế liếc nó một cái, “Cho nên vai ác chỉ có thể làm thụ chính ngột ngạt, không được cho công chính ăn thiệt? Ngươi tiểu chuẩn khép? Không thể nhìn Kính Vương chịu uỷ khuất?”
“Ta không có, chờ về sau Kính Vương truy thê hoả táng tràng, liền…”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, lấy ống nhổ đem nó úp lại, xoay người đi ngủ.
Đại phản diện đương nhiên công kích bừa bãi, bao gồm cả....hệ thống.
___
Bên kia, Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn suốt đêm đưa phạm nhân vào thiên lao.
Chấn Uy tướng quân cùng Kính Vương đều bị thương, một người bị chém, một người bị đập, đêm nay chỉ sợ tra thẩm còn không được, chỉ có thể gọi đại phu lại đây xem xem, ngày mai lại thẩm.
Bùi Tuyên, Liễu Ngạn mang thủ hạ đi Kính Vương phủ.
Người trong Vương Phủ thấy tình thế không ổn, thu thập hành lý chuẩn bị chạy trốn kết quả mới chạy đến cửa hông, liền phát hiện trước cổng có binh lính canh giữ, tường viện cũng có lính gác từng khu.