Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 56: Nguyên tác

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Bùi Tuyên sửng sốt một chút, không biết bọn họ đang nói cái gì.

Gì thiết cốt tranh tranh? Cái gì tình yêu tuyệt mỹ? Y nghe không hiểu.

Nhưng giấc mộng cũng chưa kết thúc, y không chết.

Hôm đó tuyết rơi dày đặc, y ngã trên nền tuyết, chết không thành.

Kính Vương ôm y, rống giận cùng thái y: “Nếu không cứu được người, trẫm muốn các ngươi chôn cùng y.”

Giọng nói kỳ lạ lại lần nữa vang lên: “Thật bá đạo, thật là một tình yêu tuyệt mỹ! Hắn ta thật yêu cậu ấy!”

Thanh đao treo trên cổ, cái thái y đều dùng hết sức lực cứu Bùi Tuyên trở về.

Chính là y biến thành con gối gỗ không khóc không cười, ở thời điểm Kính vương cưỡng bách chẳng khác nào một khối thi thể.

Giọng nói đó lại vang lên lần nữa: “Kính Vương truy thê hoả táng tràng bắt đầu!”

Cái gọi là hoả táng tràng, chính là—

Kính Vương quỳ một gối trước giường nắm tay y, hướng y xin lỗi: “A Tuyên, ta biết ta sai rồi, ta không biết nên ái ngươi như thế nào, chỉ muốn đem ngươi lưu lại bên cạnh. Là ta dùng sai cách rồi.”

Kính Vương đem thi thể của tiên hoàng treo trước mặt y, đều do tiên đế đem ngươi sung quân biên cương, ta đã hạ lệnh đem hắn thiên đao vạn quả. A Tuyên, ngươi xem hả giận sao? Lại đây, A Tuyên ngươi cũng xuống một đao đi.”

Kính Vương lần nữa dẫn y đi xem thi thể Liễu sư huynh, nói với y: “Trẫm biết Liễu Ngạn ngày xưa mắt cao hơn đầu, xem thường người, hắn cũng đã chết, ta đem hắn gϊếŧ chết.”

Bùi Tuyên rốt cuộc cũng có biểu tình, y mở to hai mắt, từ trên giường bò dậy, không thể tin được mà nhìn thi thể Liễu Ngạn.

Kính Vương công thành, Liễu Ngạn vì quốc hi sinh, trên cổ một vết đao thật lớn, cơ hồ đem toàn bộ đầu đều cắt qua.

Bùi Tuyên há miệng thở dốc, ngã xuống giường, bổ nhào vào thi thể Liễu sư huynh, muôn ôm lấy hắn, nước mắt từng hàng rơi xuống.

Kính Vương từ phía sau ôm lấy y: “A Tuyên, sau này sẽ không có người ức hϊếp ngươi nữa, ta sẽ gϊếŧ hết những người khi dễ ngươi.”

Mặc dù tất cả tai hoạ của y đều do Kính Vương gây ra, nhưng hắn lại bị loại trừ ở bên ngoài.

Vì cái gì hắn không bị thiên đao vạn quả?

Nếu trên đời này có nhân quả báo ứng, tại sao hắn không bị chém thành từng mảnh?

Cái âm thanh kia nói cho y, bởi vì Kính Vương là ‘công chính’, là ‘quan phối’, là phu quân của y.

Cho nên Kính Vương vẫn có thể được tha thứ, chỉ cần ‘hoả táng tràng’ không có gì có thể tha thứ.

Bùi Tuyên đại chấn động.

Tất nhiên, ‘hoả táng tràng’ của Kính Vương còn không có kết thúc.

Hắn tiếp tục ngồi xổm trước mặt Bùi Tuyên, xin lỗi—bởi vì còn phải lưu lại tôn nghiêm đế vương, hắn ta chỉ quỳ một gối.

Sau khi xin lỗi hai lần, thêm một lần gặp mưa, suốt đêm sốt cao gọi tên Bùi Tuyên, còn cố tình truyền tin đến tai Bùi Tuyên.

Cuối cùng, bác bỏ ý kiến đại thần phong Bùi Tuyên làm nam hậu, đưa đến triều dã phê bình nhưng hắn không ngần ngại, càng muốn đi đường đối nghịch thiên đạo!

Bùi Tuyên giống một con gối trên dây, trong lòng dâng lên cảm động không biết từ đâu đến, chỉ thấy ghê tởm đến cực điểm.

Y bị buộc nâng tay, nắm lấy tay Kính Vương, cười nói: “Phó Văn Châu, ta tha thứ cho ngươi.”

Câu chuyện cứ như vậy liền kết thúc.

Bùi Tuyên muốn đem tay chính mình rút lại nhưng không thể cử động.

Nhiều âm thanh tràn ngập tai y.

“Hoả táng tràng thật tốt!”

“Nhưng tổng luôn cảm thấy còn chưa đủ.”

“Như vậy còn chưa đủ? Công chính đều quỳ xuống xin lỗi nhiều như vậy, hoàng đế có thể làm đến mức đó thực không tồi.”

“Thụ chính đều đã tha thứ công, tiểu tình lữ nhân gia người ta chơi trò tình thú, ngươi một người ngoài cuộc, lại quan tâm nhiều như vậy làm gì?” “Công chính chỉ là không hiểu cách yêu thôi, cuộc đời dài như vậy. Thụ đến chậm rãi dạy hắn không phải là được sao?”

….

Bùi Tuyên đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn hãm sâu trong giấc mộng không thể thoát ra được.

Theo cuộc trò truyện của những âm thanh này, kế tiếp còn có mấy cái được xưng là ‘phiên ngoại’ chuyện xưa.

Trong đại hôn của Kính Vương cùng y, Kính Vương cho y xuyên Hoàng Hậu triều phục, dỗ y kêu hắn là ‘phu quân’.

Kính Vương tuy rằng đem mấy vị nữ nhi thần tử nạp vào hậu cung, nhưng trừ khi tất yếu sẽ không chạm vào các nàng, thẳng đến một vị trong số đó sinh hạ hài tử. Kính Vương liền đem hài tử lập làm Thái Tử, hoàng thành “nhiệm vụ đế vương” liền độc sủng hoàng hậu.

Bọn họ gọi đây là ‘đế vương chi ái.”

Ở chương phiên ngoại cuối cùng, Kính Vương cùng y bách niên giai lão, trở thành đôi đế hậu đầu tiên lệnh người ganh tị.

Tiểu bối vây quanh bên người Bùi Tuyên, nói về sau cũng muốn gả cho nam nhân tốt giống Kính Vương vậy, Bùi Tuyên trên mặt lộ ra tươi cười thoả mãn.

Bùi Tuyên rốt cuộc chịu không nổi nữa, mở bừng hai mắt, “oẹ” một tiếng nôn khan.

Tỉnh dậy từ mộng cảnh, sắc trời tối đen, trầm trầm mà đem nhân tâm ép hoảng sợ.

Bùi Tuyên cúi đầu, ánh mắt âm trầm, toàn thân run rẫy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Y giữ chặt góc bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa đem gốc bàn bẻ gãy.

Đây là cái gì?

Mãi cho đến khi nhìn thấy bộ quan phục tràm sắc trên người, y mới lấy lại tinh thần, lập tức vọt qua một bên, ôm ống nhổ không ngừng nôn khan.

Bận tra án cả một đêm, còn chưa kịp ăn gì cũng không nôn được cái gì.

Đế vương chi ái.

Oẹ--

Đế hậu lệnh người ghanh tị.

Oẹ--

Tiền đồ bản thân bị huỷ hoại, người thân duy nhất bị tra tấn đến chết, nguyên bản đồng học cùng sư huynh bị bức tử.

Kính Vương ngồi xổm cầu xin y tha thứ, ba lần a! Những ba lần a!

Oẹ--

Y đã làm cái gì sai trái?

Nương y đã làm việc gì sai? Liễu sư huynh đã làm gì sai?

Thái y bị Kính Vương uy hϊếp đã làm gì sai? Phi tần bị hắn giam cầm trong hậu cung cũng làm đã gì sai?

Bùi Tuyên cầm ống nhổ nôn khan, sai dịch đi đến trước cửa bị y làm cho giật mình hoảng sợ, vội vàng tiến lên, giúp y vỗ lưng: “Bùi đại nhân, ngài như thế nào? Có phải hay không quá mệt nhọc?”

Sai dịch đưa khăn tay cho y, lại giúp y rót một tách trà: “Đại nhân thanh thanh giọng.”

Bùi Tuyên bình phục tâm tình, dùng trà súc miệng, mím chặt khoé môi: “Ngươi tới có chuyện gì?”

Sai dịch nói: “Cũng không tính là đại sự gì, chỉ là tên nghịch tặc kia, thuộc hạ lo lắng cứ luôn bịt mồm hắn, không cẩn thận đem hắn làm ngạt chết, liều buông ra một chút. Kết quả hắn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, lời nói càng quá mức….”

Bùi Tuyên nói: “Nói.”

“Nói Bùi đại nhân là Hoàng Hậu của hắn, hắn là phu quân Bùi đại nhân, hắn muốn cùng Bùi đại nhân cùng nhau tạo phản…”

Nghĩ đến sự tình trong mộng, Bùi Tuyên không khỏi lại cảm thấy muốn nôn mửa.

Ghê tởm!

Sai dịch giúp y vỗ vỗ lưng: “Thuộc hạ đã bịt mồm hắn lại rồi, chỉ là lời hắn qua mức kinh hãi thể tục cho nên nhanh chóng đến báo cho đại nhân. Đại nhân thân thể không thoải mái, liền về sớm nghỉ ngơi đi?”

Bùi Tuyên siết chặt nấm đấm, đứng lên: “Không cần, chuẩn bị một chút, phái người đi báo cho phu tử cùng sư huynh—“

“Ta muốn đến thẩm Phó Văn Châu!”