Bí Mật Dưới Gốc Cây Ngô Đồng

Chương 8.2: Thắng rồi

Lý Tử Văn đang nghe âm thanh thấp giọng bình luận mình ở phía sau, nắm chặt tay quay người nhìn về phía nhóm nữ sinh, nhìn bọn họ hét lên: “Đem lời các cậu vừa nói nói lại một lần, nói ai là kẻ hèn nhát hả?”

“Nói thì nói, cá cược với Tô Ninh thua rồi lại lật lọng, cậu không phải là kẻ hèn nhát sao?” Ánh mắt của nữ sinh đang nói nhìn chằm chằm cậu ta, một chút cũng không sợ, “Rõ ràng là cậu thua rồi, còn định giở trò không muốn thừa nhận bản thân mình đã thua, cậu còn không bằng kẻ hèn nhát cơ.”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Mấy nữ sinh khác cản cô ta lại, muốn muốn cô ta nói ít đi một câu.

Lý Tử Văn sau khi nghe xong, nắm tay nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm người kia, tức giận nói: “Bạn học! Việc này liên quan gì tới cậu, cậu ở đây oán giận cái gì?”

Người kia nói tiếp: “Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.”

“Nói đúng sự thật?.” Lý Tử Văn hừ lạnh một tiếng, bước đến gần cô ta nói, “Cậu có tư cách gì mà nói đúng sự thật ở đây? Cậu là ai hả? Não cậu có vấn đề à? Sao lắm chuyện đi khua môi múa mép nói xấu người khác thế.”

“Cậu nói ai khua môi múa mép?”

“Ông đây nói cậu đấy, làm sao? Tức giận à?”

Nữ sinh tức đến mức cả người run lên, cười lạnh một tiếng: “Lý Tử Văn, cậu cho rằng cậu là ai, người khác sợ cậu chẳng qua là vì Hứa Ngôn Hi, Triệu Thần là bạn bè của cậu nên mới sợ cậu. Cậu cho rằng bản thân cậu rất ghê gớm sao? Vầng sáng trên người cậu chẳng qua là làm nền cho bọn họ, rời khỏi bọn họ, cậu chẳng là gì cả.”

“Cậu!” Lý Tử Văn ghét nhất người khác so sánh cậu với Hứa Ngôn Hi và Triệu Thần.

“Bạn học này, cậu có biết hành vi này của cậu thuộc loại nào không?” Hứa Ngôn Hi thong thả bước đến bên cạnh Lý Tử Văn, ánh mắt lơ đễnh nhìn cô ta, “Còn nữa, cậu đã hiểu rõ chân tướng của mọi việc chưa?”

Bạn học: “Tớ không biết cậu đang nói gì?”

“Không biết cũng không sao, tôi sẽ làm cậu hiểu rõ.” Hứa Ngôn Hi ánh mắt có một tia lạnh lẽo, “Bạn học, hành vi bàn tán sau lưng người khác của cậu, có phải có chút….”

“Có chút hành vi của tiểu nhân.” Lời nói của Hứa Ngôn Hi còn chưa dứt, cậu đã nghe thấy giọng nói của Tô Ninh từ phía sau, quay lại nhìn thấy Tô Ninh và Tống Tiểu Tiểu đi tới, Hứa Ngôn Hi đứng im tại chỗ nhìn Tô Ninh với vẻ nghi hoặc.

Tô Ninh đi đến trước mặt nữ sinh kia, cười với cô ta một cái: “Xin chào bạn học, tôi tên Tô Ninh, chính là đương sự khác trong miệng cậu vừa nhắc đến.”

Nữ sinh lui lại một bước, ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Ninh đang tiến đến với vẻ hung hăng: “Cậu muốn làm gì?”

“Tớ không làm gì cả.” Tô Ninh nhìn cô ta xua xua tay, “Tớ chỉ là muốn cậu biết hành vi vừa rồi của cậu là không tốt, loại việc nói nói xấu, chửi bới sau lưng người khác như là một chất độc mãn tính, sẽ ở trong lúc người khác lơ đãng ra một đòn chí mạng.”

Nữ sinh sắc mặt có chút trắng bệch, nhỏ giọng nói với Tô Ninh: “Cậu đừng ở đây dọa người, tôi vừa rồi chỉ là vô ý thôi mà.”

“Vô ý?” Tô Ninh đột nhiên nghiêm mặt, nhìn về phía người kia nói, “Cậu có biết cái gọi là vô ý của cậu, chính là một loại bạo lực lạnh học đường không, mà loại này lại là loại thuốc độc mạnh nhất. Chẳng lẽ bạn học này lại muốn đeo cái danh kẻ giết người.”

Nữ sinh kia bị Tô Ninh dọa toát một thân mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có, cậu cậu… cậu đừng nói linh tinh.”

Tô Ninh thở dài nói: “Tốt nhất là không có, bạn học mời bạn xin lỗi bạn học Lý Tử Văn.”

“Tôi…” Người đó lắp bắp không muốn xin lỗi, nhưng ánh mắt nghiêm túc của Tô Ninh vẫn dừng ở trên người cô ta, dọa cô ta chỉ có thể đồng ý, “Lý Tử Văn thật xin lỗi, tôi không nên nói xấu sau lưng cậu.”

Lý Tử Văn không có bất cứ phản ứng nào, cậu ta còn đang ở trong tình trạng Tô Ninh vì cậu ta bênh vực kẻ yếu.

Nữ sinh nói xong liền lôi kéo hai người bạn của mình nhanh rời đi, nhưng lúc chuẩn bị bước lên cầu thang thì thanh âm của Tô Ninh lại vang lên phía sau: “Bạn học, tớ hi vọng cậu nhớ lời tớ nói hôm này, đừng trở thành một phần tử bạo lực học đường.”

Ba nữ sinh dừng lại một chút, sau đó nhanh như chớp chạy lên lầu.

Tô Ninh nhìn ba người bọn họ chạy xa, quay đầu nhìn Tống Tiểu Tiểu, cười nói: “Tiểu Tiểu, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về lớp đi.

“Được~” Tống Tiểu Tiểu cười móc tay vào khuỷu tay cô, sau đó hai người cười hì hì rời đi.

Một lúc lâu sau.

Hứa Ngôn Hi đứng đó nhìn bóng dáng đi xa dần, cúi đầu mỉm cười.

Lý Tử Văn phản ứng lại, chỉ vào bóng dáng đi xa của Tô Ninh lên tiếng, “Vừa rồi là Tô Ninh ra mặt giúp tớ sao?”

Triệu Thần đi đến bên cạnh vỗ vỗ cậu ta: “Cậu không nhìn nhầm đâu, chính là Tô Ninh, cái người thường cãi nhau với cậu, đứng ra bảo vệ cậu.”

Lý Tử Văn vẫn nghi ngờ: “Tô Ninh, tại sao lại giúp tớ chứ?”

Hứa Hi Ngôn bước nhanh về phía trước, để lại một câu: “Tiểu Văn, cậu thật sự nên tìm hiểu một chút về Tô Ninh.”

“Hả?” Lý Tử Văn ngây ngốc.

Triệu Thần cười một cái, kéo cậu ta đuổi theo Hứa Hi Ngôn, “Được rồi Tiểu Văn, sắp vào học rồi, chúng ta về lớp thôi.”

Tiết tự học buổi tối, Lý Tử Văn vẫn luôn nhìn Tô Ninh. Vì sợ Tô Ninh phát hiện bản thân nhìn lén cô, còn dùng sách che mặt, giống như có tật giật mình.

Khi Tô Ninh mới nhận ra hành động kỳ lạ của Lý Tử Văn, cô không để tâm đến sự kỳ quặc của cậu ta. Nhưng cậu chàng này cứ liên tục ngoảnh lại nhìn cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cổ của cậu ta cũng sẽ bị chuột rút. “Lý Tử Văn, cổ của cậu bị sao vậy? Cứ ngoảnh lại nhìn tớ làm gì? Cậu có chuyện gì à?”

“Hả! Tớ tớ, tớ không có chuyện gì.” Ba câu hỏi đột ngột liên tiếp của Tô Ninh khiến cậu ta hoảng sợ tới mức lập tức ngồi thẳng dậy..

“???”

Tô Ninh đặt bút xuống, ngồi thẳng người nhìn bóng dáng chột dạ của Lý Tử Văn hỏi: “Lý Tử Văn, cậu có chuyện gì thì nói?”

Lý Tử Văn chậm rì rì quay người, chột dạ không dám nhìn Tô Ninh, thấp giọng nói: “Cái đó, chuyện hôm nay cảm ơn cậu.”

“Cái gì?”

Tô Ninh kinh ngạc!

Lý Tử Văn vừa nãy là đang cảm ơn cô?

Đây là báo hiệu ngày mai mặt trời mọc hướng Tây sao?

Lý Tử Văn tiếp tục nói: “Tớ nói, cảm ơn cậu. Còn nữa chuyện cá cược lần trước, thật xin lỗi.”

Tô Ninh: “Hả?”

Tô Ninh kinh ngạc vạn phần!

Lý Tử Văn này vừa cảm ơn vừa xin lỗi sao.

Không phải là có lừa đảo gì chứ?

Hứa Ngôn Hi nhìn gương mặt đầy vẻ cảnh giác của Tô Ninh, cười nhạt một tiếng: “Tô Ninh, Tiểu Văn là thật lòng xin lỗi cậu, cậu đừng tỏ vẻ cảnh giác như vậy.”

Nội tâm Tô Ninh phát điên: Bản thân cô cũng đâu có muốn, nhưng ai bảo tên nhãi Lý Tử Văn này thay đổi nhanh như vậy, không hề cho cô một chút chuẩn bị nào cả, thật là làm người ta sợ hãi.

Lý Tử Văn biết Tô Ninh sẽ không dễ dàng tin tưởng cậu ta, vậy nên cậu ta lại rất chân thành nhìn cô nói: “Tô Ninh, lần này tôi rất nghiêm túc, việc cá cược lần trước tớ nhận thua. Vì để cậu tin tưởng, tớ sẽ thực hiện đánh cược.” Đang nói, Lý Tử Văn đứng dậy nhìn cả lớp, ngữ khí chân thành nói: “Cả lớp làm chứng cho tớ, cá cược với bạn Tô Ninh tớ thừa nhận thua rồi, vậy nên chữ “chị” này tớ cam tâm tình nguyện gọi.”

Cả lớp hô to: “Được~”

“?” Tô Ninh ngơ ngác nhìn Lý Tử Văn lại một lần nữa nhìn về phía cô, từng câu từng chữ nói: “Tô Ninh cậu nghe cho rõ, chữ “chị” này là tớ cam tâm tình nguyện….Chị, cảm ơn chị.”

Tô Ninh ngơ ngác ——.

Đợi đã.

Đứa bé này thông suốt từ lúc nào?

Thời gian ngưng đọng lại, mọi người đều nhìn Tô Ninh không có phản ứng gì.

“Tô Ninh, cậu nói một câu đi?” Hứa Ngôn Hi dùng cánh tay tay huýt cô, để cô biểu đạt một chút cảm nghĩ.

Tô Ninh lập tức khôi phục bình thường, nhìn Lý Tử Văn cười nói: “Lý Tử Văn, thật ra trừ việc cậu độc miệng ra, thì cái gì cũng tốt.”

Lý Tử Văn ánh mắt rũ xuống: “Tô Ninh, cậu có thể nói cái khác được không?”

Ha ha ha…

Cả lớp ôm bụng cười lớn, Lý Tử Văn kiêu ngạo kia lại tỏ ra nhỏ nhắn đáng thương thật sự là đáng yêu chết bọn họ rồi.

Tô Ninh thấp giọng cười một tiếng, đứng dậy duỗi tay với cậu ta, “Bạn học Lý Tử Văn, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?”

Lý Tử Văn nhìn cánh tay trước mắt, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nắm lấy: “Được chứ, bạn học Tô Ninh.”

“Cuối cùng, sau này còn nhờ bạn Lý Tử Văn hạ thủ lưu tình chút.”

“Hai bên đều vậy.”

Ha ha ha…

Hai người nhìn nhau cười, mọi chuyện không vui trong quá khứ đều trôi qua.