Ba ngày trôi qua rất nhanh, vào ngày công bố kết quả kiểm tra hàng tuần, không chỉ Tô Ninh và Lý Tử Văn, mà cả lớp cũng đều để ý đến kết quả của hai người họ.
“Tin hot, tin hot này…” Tống Tiểu Tiểu mở cửa phòng học chạy vào, đứng trên bục thở hổn hển, dưới ánh nhìn khẩn trương của mọi người, ánh mắt cô nhìn về phía Tô Ninh và Lý Tử Văn. “Vừa rồi tớ đến văn phòng Lão Hạ nộp bài tập về nhà, thì thấy Lão Hạ đang ghi điểm vào máy tính, chắc là điểm số sắp có rồi.”
Trong chốc lát mọi người đều đã lấy điện thoại di động ra.
“Lão Hạ đã đăng lên chưa?”
“Vẫn chưa, tớ vẫn chưa có điểm.”
“Tớ cũng vậy, đợi thêm chút nữa đi, chắc là sắp có rồi.”
……
Trong khi mọi người đang chú ý đến tin nhắn trong điện thoại, chỉ có mình Tô Ninh bình tĩnh giải đề, Hứa Ngôn Hi cất điện thoại, nhìn Tô Ninh, khó hiểu hỏi: “Bạn cùng bàn của tớ à, cậu không căng thẳng sao?”
Tô Ninh cúi đầu trả lời: “Lo lắng cũng vô ích thôi. Kết quả đều đã được định sẵn. Dù cậu có căng thẳng đến mấy thì sự thật cũng chẳng thể thay đổi. Chỉ cần cố gắng hết sức, phần còn lại hãy để thời gian trả lời.”
Bái phục!
Tâm trạng tĩnh lặng như nước này, thật sự làm Hứa Ngôn Hi bái phục.
Nhưng Lý Tử Văn thì không thể bình tĩnh được nữa, ngón tay lướt trên màn hình thoăn thoắt, lẩm bẩm: “Mình nhất định phải đánh bại Tô Ninh, mình nhất định sẽ thắng…”
“Tiểu Văn, cậu hãy buông tha cái điện thoại của cậu đi, nó đã bị cậu mài ra lửa rồi.” Triệu Thần bất lực nhìn cậu ta làm mới giao diện điện thoại mà nói.
Vài phút sau, có người hét lên: “Có rồi, có rồi. Mọi người vào xem đi, đã có kết quả rồi.”
“Tớ thấy rồi.” Một người giơ cao điện thoại di động hét lên: “Hứa học bá vẫn đứng hạng một, xứng đáng là học sinh đứng đầu, ổn định như thời gian.”
Cậu ta vừa nói xong, có người hét lên với cậu ấy: “Ai bảo cậu xem thành tích của Hứa học bá? Mau xem thành tích của anh Văn và Tô Ninh đi.”
Sau đó có người chậm rãi nói: “Anh Văn lần này đã tiến bộ không ít, xếp hạng 26 trong lớp, Tô Ninh thì hạng 18.”
“Trời ơi! Thành tích lần này thật ghê gớm.” Một bạn cùng lớp giơ điện thoại di động và thốt lên: “Điểm mỗi môn đều ở mức trung bình, không hề khập khiễng chút nào, đúng là hoàn hảo!”
“Anh Văn thua rồi đúng không?”
Có người nói đúng vào điểm mấu chốt của vấn đề, đột nhiên ánh mắt của cả lớp đều hướng về Lý Tử Văn.
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Không thể nào…” Lý Tử Văn nhìn chằm chằm vào sự chênh lệch rất lớn trong bảng xếp hạng, khó hiểu nói: “Tại sao một học sinh chuyển từ trường Trung học số Năm lại có thành tích tốt như vậy được chứ?”
“Lý Tử Văn, cậu đang kỳ thị học sinh trường số Năm phải không?” Giọng nói của Tô Ninh vang lên, mạnh mẽ và uy lực: “Trường số Năm thì sao, số Năm thì không có tư cách học tập tốt à, suy nghĩ của cậu thật là bảo thủ.”
Lý Tử Văn quay đầu nhìn cô, hỏi: “Tô Ninh, thành tích của cậu rốt cuộc là như thế nào?”
Tô Ninh thành thật trả lời: “So với cậu thì vẫn rất mạnh.”
“Tớ…”
Lý Tử Văn vừa định đáp lại, Hạ Dương mở cửa bước vào, đứng trên bục giảng nhìn về phía hai người, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Điểm của các em trong bài kiểm tra này không như mong đợi à?”
Mọi người đều lắc đầu nói “Không có” rồi im lặng.
Hạ Dương cau mày nhìn lớp học đang yên tĩnh, không có mà cả lớp đều ủ rũ?
“Thầy Hạ, em có điều muốn hỏi?” Hạ Dương gật đầu ý bảo cậu ta tiếp tục, Lý Tử Văn đứng dậy hỏi: “Thành tích của Tô Ninh thật sự tốt vậy sao?”
Tô Ninh không nói nên lời.
Thật sự tốt là ý gì? Lý Tử Văn là đang nghi ngờ điểm số của cô là giả.
Hạ Dương đẩy kính, cười nói: “Thành tích của bạn học Tô Ninh rất tốt, trước đây học ở trường Trung học số Năm luôn nằm trong top 15 của khối, hơn nữa viết văn vẫn luôn đặt điểm cao nhất. Lý Tử Văn, em thua Tô Ninh cũng không uổng phí, thành tích của Tô Ninh đặt ở đâu cũng không thể là người cuối cùng.”
“Sao có thể như vậy được?” Lý Tử Văn ngồi phịch xuống ghế, cậu vẫn không thể tin vào sự thật này.
Hạ Dương bổ sung: “Có điều lần này thầy muốn khen ngợi em, Lý Tử Văn, em đã tiến bộ rất nhiều. Trước kia thầy đã nói, em có nền tảng tốt, chỉ cần chịu học nhất định sẽ tiến bộ.”
Lý Tử Văn ngước mắt nhìn Hạ Dương, ngại ngùng cười: “Thầy Hạ, giờ em có thể xem đây là lời an ủi của thầy dành cho trái tim đang tổn thương của em không?”
Hạ Dương mỉm cười không nói thêm gì nữa.
Đang lúc mọi người ngạc nhiên vì Tô Ninh thì một giọng nói phá vỡ sự yên lặng: “Vậy là Lý Tử Văn thua Tô Ninh rồi.”
Nếu như người nọ không nói thì mọi người đã quên mất chuyện này, nhưng một khi đã nói ra, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Lý Tử Văn.
Lý Tử Văn nhìn ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía mình, lòng tự trọng chết tiệt của con trai bỗng trỗi dậy, “Mọi người nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải là học sinh đứng cuối lớp, Tô Ninh muốn nghe thì đi tìm học sinh xếp hạng cuối đi.”
Bạn học đếm ngược từ dưới lên nghi hoặc nhìn Lý Tử Văn: Sao lại liên quan đến tôi thế?
Tô Ninh đã biết sẽ có kết quả này, vậy nên cũng không thật sự muốn Lý Tử Văn gọi cô là “chị”.
“Lý Tử Văn! Cậu chơi xấu!” Tống Tiểu Tiểu bỗng nhiên đứng dậy nhìn về Lý Tử Văn, giận dữ chỉ về phía cậu ta, “Thua cái là bắt đầu chơi xấu, cậu không xấu hổ sao?”
Lý Tử Văn không quan tâm, nhún nhún vai: “Cần mặt mũi làm gì, còn phải rửa.”
Tống Tiểu Tiểu tức đến mức trợn trắng mắt: “Vô lại!”
“Được rồi, các em bắt đầu tự học đi.” Hạ Dương nói, “Còn nữa, các em cũng xem lại chỗ mình làm sai, tìm nguyên nhân sai, thầy hy vọng các em lần sau không mắc lỗi tương tự nữa…. Tự học đi.”
Sau khi Hạ Dương đi, mọi người đều tập trung tinh thần vào việc học, cũng quên mất chuyện nhỏ vừa rồi.
Khi còn 10 phút nữa là tan học, Hứa Ngôn Hi đẩy cho Tô Ninh một mảnh giấy.
Tô Ninh nhìn tờ giấy xuất hiện trước mặt, liếc mắt nhìn Hứa Ngôn Hi rồi mở tờ giấy ra, trên giấy viết, [Cậu không tức giận sao?]
[Tại sao phải tức giận?] Tô Ninh đem tờ giấy đưa cho Hứa Hi Ngôn.
Hứa Hi Ngôn: [Tiểu Văn chơi xấu, cậu cũng không tức giận sao?]
Tô Ninh: [Có cái gì phải tức giận, tớ vốn dĩ không để vụ cá cược này ở trong lòng, hơn nữa, nam sinh ấy mà, lòng tự trọng vốn mạnh, có thể hiểu được.]
Hứa Hi Ngôn: [Xem ra là tớ xem thường bạn cùng bàn rồi, bạn cùng bàn không chỉ học tập tốt, còn rất độ lượng.]
Tô Ninh: [Cậu đừng cười nhạo tớ, thâm ý trong lời nói tớ nghe hiểu đó.]
“Thật sao?’’ Hứa Ngôn Hi nhỏ giọng nói, “Hóa ra ở trong lòng bạn cùng bàn, tớ chính là hình tượng như này.”
Tô Ninh nhích đến gần cậu, thấp giọng đáp: “Hứa Ngôn Hi, cậu và Lý Tử Văn đều là một giuộc, chẳng có ai tốt bụng cả.”
“Tớ đau lòng lắm đấy.”
Tô Ninh nhìn Hứa Ngôn Hi giả vờ ôm ngực khóc lóc, biểu cảm cạn lời như muốn nói: “Cậu cứ diễn tiếp đi, tớ sẽ im lặng nhìn cậu mà không nói gì cả.”
Sự việc trôi qua ba ngày, vốn dĩ cảm giác chỉ là một trò đùa vui, không nghĩ tới lại bị người có tâm đem chuyện này thổi phồng lên, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, khiến chuyện này trở thành một loại vũ khí đả kích người khác.
-
Buổi chiều một ngày, Hứa Ngôn Hi một hàng ba người trên đường từ nhà ăn trở về phòng học nghe được những lời bàn tán không hay, một nhóm nữ sinh đang đứng tụ tập thấp giọng bàn luận về Lý Tử Văn, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng bọn họ vẫn nghe rõ nội dung.
Một nữ sinh cắt tóc ngắn đứng ở giữa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía ba người đang đi về phía bọn họ, khi Lý Tử Văn đi qua bên cạnh cô ta, nữ sinh âm thanh rất nhỏ nói, “Cậu ta đúng là một chút cảm giác mất mặt cũng không có, cá cược thua rồi liền lật lọng, da mặt dày thật.”
“Nhỏ giọng chút, đừng để cậu ta nghe được, các cậu còn không biết tính cách của Lý Tử Văn sao, cậu ta cũng không phải lần đầu như này.” Nữ sinh đứng ở bên trái kéo kéo quần áo của cô ta, khiến cô ta nhỏ giọng nói.
“Sợ gì chứ, chúng ta nói đều là sự thật, có gan làm không có gan thừa nhận, hèn nhát.” Nữ sinh đứng bên phải cô ta ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm bóng dáng đứng ở đó của Lý Tử Văn, “Cũng không biết tại sao cậu ta có thể chơi cùng với học sinh giỏi như thế, thật là kéo thấp giá trị con người của Hứa Hi Ngôn xuống.”
Nữ sinh cắt tóc ngắn kéo kéo cô ta: “Đừng nói nữa, bọn họ dừng lại rồi.”
“Sợ cái gì, cậu ta còn có thể đánh tớ chắc.” Nữ sinh hất tay cô bạn ra, vẫn nói một cách gay gắt.