Tiết tự học buổi tối kết thúc, tòa nhà phía nam ký túc xá nữ.
Tống Tiểu Tiểu tắm rửa xong thì thấy Tô Ninh đang ghé vào bàn làm bài, cô nàng kéo ghế ngồi cạnh cô, tán gẫu với cô: "Tiểu Ninh, sao cậu không có tí tức giận nào với Lý Tử Văn vậy?”
Tô Ninh tiếp tục động tác, trả lời cô nàng: "Tại sao phải tức giận, Lý Tử Văn không làm gì sai cả, ngoại trừ có chút độc miệng và phiền phức, mọi thứ khác đều ổn.”
Tống Tiểu Tiểu cười: "Tiểu Ninh, cậu đã lôi hết khuyết điểm của cậu ta ra rồi, Lý Tử Văn có ưu điểm gì sao?"
“Sao lại không có cơ chứ.” Tô Ninh nói: “Dáng vẻ mạnh miệng vẫn khá đáng yêu, tính cách cậu ta chính là kiểu hiếu thắng, không muốn thừa nhận khuyết điểm của mình.”
Tống Tiểu Tiểu hỏi: “Vậy trong ba người bọn họ, cậu cảm thấy tính cách của ai tốt hơn?”
Tô Ninh buông bút xuống, suy nghĩ một chút rồi nói:”Nếu nói tính cách tốt thì nhất định là Triệu Thần, tính cách Triệu Thần chính là rất giống ánh mặt trời lúc 8 - 9 giờ, cảm giác rất ấm áp.”
“Vậy thì, sự ấm áp của Triệu Thần được công nhận từ nhỏ.” Tống Tiểu Tiểu cười ngạo nghễ, lại hỏi: “Còn Hứa Ngôn Hi và Tống Tử Văn thì sao?”
Tô Ninh cười mỉm, nói: “Lý Tử Văn chính là đứa nhỏ chưa lớn, sống chết cũng muốn giữ lại sĩ diện. Hứa Ngôn Hi sao? Ừm ~ nói thế nào nhỉ, tớ có chút nhìn không thấu, tính cách có vẻ hay thay đổi, nhưng thực ra rất thống nhất. Khí chất lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia thâm tình và ấm áp khiến người ta say mê, nhưng lại cao quý làm người khác không dám lại gần.”
Tống Tiểu Tiểu lầm này không cười nữa, Thật ra trong bốn người bọn họ, tính cách của Hứa Ngôn Hi khiến người khác đoán không ra. Bởi vì tính tình Hứa Ngôn Hi không dễ dàng biểu hiện ra bên ngoài, mà đều giấu trong nội tâm. Trong ký ức của Tống Tiểu Tiểu, Hứa Ngôn Hi ngoại trừ có chút lạnh lùng thì rất tốt bụng, chưa từng tức giận với bất kỳ ai.
“Được rồi Tiểu Tiểu, không còn sớm nữa rồi, đi ngủ thôi.” Tô Ninh gập vở bài tập lại, giục Tống Tiểu Tiểu lên giường ngủ.
Tống Tiểu Tiểu kéo rèm, tắt đèn rồi lợi dùng ánh đèn vẫn đang bật của Tô Ninh để leo lên giường.
Đêm khuya, mọi người đều ngủ sau, chỉ có Tô Ninh chưa buồn ngủ.
Hôm nay Tống Tiểu Tiểu hỏi cô tính cách của ba người Hứa Ngôn Hi, thật ra cô đối với tính cách Hứa Ngôn Hi có chút khó hiểu. Mấy ngày ở cùng Hứa Ngôn Hi cô cảm thấy Hứa Ngôn Hi có khúc mắc trong lòng không thể vượt qua. Hứa Ngôn Hi vô tình bộc lộ nội tâm nhưng sau đó lại che đậy bằng sự thờ ơ.
Hứa Ngôn Hi ——
Trong lòng cậu rốt cuộc cất giấu điều gì?
Đêm càng sâu, trăng càng lên cao. Tâm ý tiểu cô nương dần dần lộ ra, mang theo chút ngây ngô và bốc đồng.
—
Tiết thể dục.
Thầy giáo thổi còi cho phép mọi người tự do hoạt động, “Giải tán đi, mọi người tự do hoạt động”
Học sinh đồng thanh trả lời: “Vâng” rồi tụ hai tụ ba đi chơi với nhau.
Tô Ninh nhìn Hứa Ngôn Hi trong nhóm người phía xa, lúc cô nhìn đến xuất thần, Tống Tiểu Tiểu cầm cầu lông vỗ cô nói: “Tiểu Ninh, chúng ta đi bên kia đánh cầu lông đi?” Nói xong liền kéo cô đi đến phía không người.
Chơi một hồi, nghe thấy tiếng hò hét ở phía sân bóng rổ cách đó không xa, Tô Ninh vừa muốn quay đầu nhìn về bên đó liền bị Tống Tiểu Tiểu cướp lấy vợt trong tay, kéo về phía đó: “Tiểu Ninh, chúng ta đi qua bên đó xem đi, hình như là đám Triệu Thần đang chơi bóng rổ.”
“Được.” Tô Ninh đáp một tiếng.
Vài phút sau, Tô Ninh và Tống Tiểu Tiểu đứng ở bên ngoài đám đông, kiễng chân để nhìn bên trong. “Quá đông người rồi, không thể xem được.” Tống Tiểu Tiểu lớn tiếng phàn nàn, dù đã kiễng chân nhưng vẫn không xem được.
Tô Ninh nhìn Tống Tiểu Tiểu cố gắng kiễng chân, kéo cô ấy chen vào, “Được rồi, chỗ này có thể xem được rồi.” Tô Ninh buông tay Tống Tiểu Tiểu, hướng cô ấy cười.
Trên sân, thiếu niên mồ hôi đầm đìa, mỗi bước đều thể hiện tuổi trẻ.
Đôi mắt Tô Ninh đang đuổi theo bóng dáng không ngừng né tránh sự đánh chặn của đối phương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hứa Ngôn Hi chơi bóng rổ trên sân. đường bóng linh hoạt, né tránh sự cản phá của đối thủ và tung cú đánh 3 điểm hoàn hảo vào rổ.
"Wow!" Ngay lúc Hứa Ngôn Hi ghi bàn, các học sinh bên ngoài sân đã giơ tay và hét lên: "Anh ấy quả thực là thần bóng(*). Chỉ có Hứa Ngôn Hi mới có thể làm được ba điểm hoàn hảo."
(*)球神 - Cầu thần (thần bóng): Người chơi bóng rất giỏi
“Hứa thần uy vũ!”
“Hứa thần đẹp trai quá!”
“Đẹp trai quá! Hứa thần bọn em yêu anh!”
Mọi người hò hét gọi tên Hứa Ngôn Hi, khi Tô Ninh đưa mắt nhìn Hứa Ngôn Hi, đột nhiên có âm thanh rất lớn vang bên tai cô:”Thần bóng, quá tuyệt vời!”
Trước khi Tô Ninh kịp nhận ra người đàn ông đang hét "thần bóng" là gọi ai, nhiều giọng nói hét "thần bóng" vang lên xung quanh cô, và sau đó tiếng hét càng to hơn.
Lúc này cả sân bóng rổ vang vọng tiếng hét “Thần bóng” ngọt ngào và vang dội.
"Tiểu Tiểu, ‘thần bóng’ mà mọi người nói là ai?" Tô Ninh bối rối hỏi Tống Tiểu Tiểu đang xem bóng bên cạnh. Tống Tiểu Tiểu đáp lại cô: "À, cậu ta tên Hứa Ngôn Hi.”
“Hứa Ngôn Hi?” Ánh mắt nghi hoặc của Tô Ninh nhìn về phía sân bóng, khi thiếu niên đó nhảy lên ném bóng, xung quanh lại vang lên tiếng hò hét, ánh mắt Tô Ninh thắc mắc thì thầm, “Tại sao mọi người đều đặt cho Hứa Ngôn Hi cái danh hiệu ‘thần bóng’ này vậy?”
Tống Tiểu Tiểu nghe vậy, giải thích với cô: “Hứa Ngôn Hi chơi bóng rổ rất giỏi, động tác rất tiêu chuẩn, hơn nữa ba người bọn họ tập luyện trong đội bóng rổ của trường từ khi còn học cấp 2 và đã giành được nhiều chiến thắng. Trong ba người bọn họ, Hứa Ngôn Hi là người chơi giỏi nhất, cho nên mọi người phong cậu ta là ‘thần bóng’.”
Tô Ninh gật đầu: “Hiểu rồi, không hổ danh Hứa Ngôn Hi, danh hiệu quả nhiên không ít.”
“Này Tô Ninh, tớ nhớ lúc giải đấu lần thứ tư diễn ra ở trường trung học số Năm, trận đấu đó vang danh rất lâu, cậu biết không?” Tống Tiểu Tiểu nhớ lại thời điểm Hứa Ngôn Hi thi đấu.
Tô Ninh lắc lắc đầu: “Tớ không biết, trước giờ tớ chưa bao giờ quan tâm chuyện này.”
Tống Tiểu Tiểu sờ sờ cằm nói: “Vậy đáng tiếc, lần đó thi đấu Hứa Ngôn Hi có thể nói là chấn động toàn thành phố, cái danh hiệu “thần bóng” này cũng là khi đó xuất hiện. Tớ nhớ rõ lúc ấy Hứa Ngôn Hi là thắng đàn anh chơi bóng rổ tốt nhất trường, hình như là Châu Gia Tuấn.”
Tô Ninh hơi giật mình.
Châu Gia Tuấn.
Thì ra năm đó đánh bại học trưởng là Hứa Ngôn Hi.
“Thật đáng tiếc!” Tô Ninh nhìn theo bóng dáng đang đánh bóng trên sân, khóe miệng thiếu niên không ngừng nhếch lên. Thì ra năm đó, nhân vật truyền kỳ ở trường trung học số Năm là Hứa Ngôn Hi, năm đó học sinh trường trung học số Năm đều lan truyền rằng ở trường trung học số Ba có một học sinh năm nhất đánh bại học trưởng Châu Gia Tuấn.
2 năm trôi qua, cô không để ý sự kiện đó, thế mà nay lại được gặp nhân vật chính.
Thật thần kỳ nha~!
Quả thật cứ gặp được trong lúc vô tình như vậy..
Ánh mắt Tô Ninh đang dõi theo bóng dáng của Hứa Ngôn Hi, phía sau vang lên thanh âm rất dễ nghe: “Bạn học này, có thể nhờ bạn giúp tớ chút việc không?”
Tô Ninh quay đầu lại nhìn, đối phương là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp, thanh âm rất dễ nghe, khi cô đang xuất thần cô ấy lại nói: “Bạn học, bạn sao vậy?”
“Hả?” Tô Ninh định thần nhìn cô ấy, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Xin chào, tớ tên là Hạ Thư Nhã. Cậu có khăn giấy không? Có thể cho tớ vài tờ không?”
Hạ Thư Nhã hỏi xung quanh không được nên chạy đến chỗ đông người hỏi.
“Có” Tô Ninh cười đáp lại, từ trong túi áo đồng phục lấy ra khăn giấy đưa cho cô ấy: “Của cậu đây, như vậy có đủ không?”
Hạ Thư Nhã xua tay: “Không cần nhiều vậy đâu, 2 tờ là đủ rồi.”
Tô Ninh lấy cả túi giấy đưa cho cô ấy, cười nói: “Nếu không đủ thì cậu lấy cả đi”
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách khí như vậy.”
Hạ Thư Nhã cười với cô rồi xoay người rời đi, Tô Ninh nhìn cô ấy đi xa, cảm khái: “Cậu ấy không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt, giọng nói rất dễ nghe. Thật hoàn mỹ quá!”
Tống Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt Tô Ninh, nói với cô: “Hạ Thư Nhã, là hoa khôi của trường thì đương nhiên là đẹp rồi.”
Tô Ninh nhì cô nàng hỏi: “Cậu ấy là hoa khôi?”
Tống tiểu Tiểu gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy không chỉ là hoa khôi của trường, mà còn là người đẹp nhất lớp ban Văn. Cậu ấy và Hứa Ngôn Hi được gọi là cặp đôi kim đồng ngọc nữ.”
“Kim đồng ngọc nữ.” Tô Ninh thì thầm “Thật xuất sắc.“
Tống Tiểu Tiểu thở dài: “Là rất ưu tú. Hạ Thư Nhã là bạch nguyệt quang trong lòng các nam sinh trường trung học số Ba, chỉ cần cậu ấy mỉm cười cũng làm nam sinh trường trung học số Ba chấn động.”
“Nhưng giọng nói của cậu ấy rất dễ nghe!”
Tống Tiểu Tiểu lại cười nói: “Cậu ấy là người của đài phát thanh trường, đương nhiên giọng nói rất hay.”
Tô Ninh mỉm cười, không nói thêm gì nữa mà thở dài, Hạ Thư Nhã chính là con nhà người ta trong lời nói của ba mẹ, chính là như vậy ưu tú.
Còn 5 phút nữa sẽ tan học, lớp phó thể dục vẫy tay gọi mọi người tập hợp.
Tập hợp xong, thầy giáo đứng quay mặt về phía cả lớp và chắp tay sau lưng, nói với mọi người,, “Vì chúng ta đang học lớp 12, các lãnh đạo nhà trường quyết định thay đổi tiết thể dục từ 2 tiết 1 tuần thành 1 tiết 1 tuần để các em có nhiều thời gian học tập hơn.”
Ngay khi nhận được tin tức này, mọi người đều cúi đầu than thở.
“Tại sao?”
“Tiết thể dục không ảnh hưởng gì tới kỳ thi tuyển sinh đại học, bên cạnh đó, sự kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi là phương pháp học tập tốt.”
“Đúng vậy, mỗi ngày đều ngồi học trong lớp học, sớm muộn cũng sẽ điên mất.”
“Đừng nói nữa., tớ đã điên rồi!”
“Aaaaaaaa”
Thầy giáo thể dục nhìn học sinh đang la hét, tỏ vẻ thầy ấy cũng không thể giúp đỡ: “Đừng than ngắn thở dài nữa, lãnh đạo nhà trường đều là muốn tốt cho các em. Còn nữa, không phải đã giữ lại cho các em 1 tiết 1 tuần sao, không phải quá đáng buồn, hãy nghĩ theo hướng tích cực.“
“Này có phải muốn chúng ta cảm ơn lãnh đạo nhà trường, cảm ơn bọn họ giữ lại cho chúng ta 1 tiết.“
Thầy giáo nhìn về phía Lý Tử Văn cười: “Lý Tử Văn, em cảm thấy cần cảm ơn thì hãy gặp chủ nhiệm Hồ, là thầy Hồ đã đề nghị đó.”
“Thầy Dương, thầy có phải muốn nghe phát biểu của em vào sáng thứ hai hay không?”
Trong tiếng cười của mọi người, Lý Tử Văn nói với thầy giáo bằng giọng đầy thương tiếc.
“Em đó, em nên được đưa vào lớp của thầy Hồ để chữa thói lưu manh.“ Thầy giáo thu hồi nụ cười mà nói bằng giọng đầy nghiêm túc.
“Được rồi, để an ủi mọi người chúng ta sẽ tan sớm 1 phút, mọi người có thể đi căng tin ăn cơm.”
“Vâng ạ —”
“Thầy Dương uy vũ!”
Kết thúc câu nói, mọi người vui vẻ chạy về phía nhà ăn.
—
“Các cậu đến căng tin hay về ký túc xá trước?” Tống Tiểu Tiểu nhìn nhóm người Triệu Thần.
Triệu Thần tiếp lời: “Bọn tớ về ký túc xá trước, chơi bóng đổ mồ hôi nhễ nhại, trở về thay quần áo đã.”
Tống Tiểu Tiểu gật đầu “Được thôi, tớ cùng Tiểu Ninh đến nhà ăn trước, các cậu cũng nhanh lên.”
“Được.” 3 người đáp lại.
Tô Ninh đứng tại chỗ nhìn theo Hứa Ngôn Hi vắt áo khoác trên cổ tay trái, sải bước về phía trước, ngay khi qua lối rẽ, 1 bóng dáng quen thuộc xuất hiện: “Cô gái có giọng nói dễ nghe vừa rồi, cậu ấy tìm Hứa Ngôn Hi làm gì?”
Tô Ninh thấp giọng nghi hoặc.
“Tô Ninh, chúng ta đến căng tin đi.”
Tống Tiểu Tiểu lôi kéo Tô Ninh đang ngây ngốc đi về phía căng tin. Tô Ninh lưu luyến nhìn Hứa Ngôn Hi và Hạ Thư Nhã đang cười nói với nhau.
Ngoại trừ nghe được mấy tiếng chào hỏi ầm ĩ, còn lại Tô Ninh chẳng nghe được họ nói chuyện gì.
Bên này, Hứa Ngôn Hi và Hạ Thư Nhã đang cười nói với nhau.
Hạ Thư Á thẹn thùng không dám nhìn Hứa Ngôn Hi, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ:
“Thì ra bạn học Hứa còn nhớ rõ tớ nha!”
Hứa Ngôn Hi nói: “Đương nhiên nhớ rõ, tớ đâu có mất trí nhớ. Với lại tại các buổi lễ lớn và lễ trao giải chúng ta luôn đứng cạnh nhau. Hơn nữa giọng nói của bạn học Hạ rất hay, rất dễ nhận ra.”
“Thật sao? Bạn học Hứa cũng rất ưu tú.”
Lý Tử Văn đi đến bên cạnh Hứa Ngôn Hi, đẩy cậu trêu ghẹo nói: “Ngôn ca, hai người này là đang tám chuyện gia đình sao. Cậu khen tớ một câu, tớ khen cậu một câu, tớ đây chịu không nổi nha —”
Hứa Ngôn Hi: “Lý Tử Văn!”
Lý Tử Văn lập tức giơ tay đầu hàng, “Anh Ngôn đừng tức giận, tớ không nói, không nói nữa”. Vừa nói, cậu ta vừa chậm rãi rút lui: “Các cậu nói chuyện tiếp đi, nói tiếp đi,......”
Triệu Thần đánh cậu ta: “Lột da cậu.”
Lý Tử Văn oán hận nhìn cậu ta “Anh Thần, cậu đánh tớ!”
Triệu Thần trợn tròn mắt, mặc kệ cậu ta.
Hạ Thư Nhã không còn ngại ngùng nữa, khẽ gật đầu với Hứa Ngôn Hi, “Không còn sớm nữa, tớ không làm phiền các cậu đi ăn, đi trước nhứ.”
“Được rồi, chúng ta gặp lại sau.” Hứa Ngôn Hi mỉm cười với cô ấy.
Hạ Thư Nhã cũng mỉm cười với cậu, vẫy vẫy tay, “Có duyên gặp lại!” Nói xong liền rời đi.
Hứa Ngôn Hi liếc mắt nhìn theo, đang định bỏ đi thì bị Lý Tử Văn chặn lại, vì thế nghi ngờ mà nhìn cậu ta, hỏi: “Lý Tử Văn, cậu chặn đường làm gì?”
“Anh Hứa, cậu không nghĩ hoa khôi trường mình rất thú vị sao?” Lý Tử Văn tò mò nhìn cậu.
Hứa Ngôn Hi không nói lên lời, đẩy cậu ta ra: “Lý Tử Văn, nếu cậu nhàn rỗi tớ có thể tìm việc cho cậu làm.”
Lý Tử Văn từ chối: ”Không cần, tớ không nhàn rỗi chút nào.”
“Không nhàn rỗi là tốt, chúng ta quay về ký túc xá đi.”
Lý Tử Văn và Triệu Thần liếc mắt nhìn nhau. Triệu Thần lắc đầu bất lực với cậu ta, nghĩ rằng cậu ta không liên quan gì đến Hứa Ngôn Hi, sao lại trêu chọc Hứa Ngôn Hi làm gì?
Rõ là trêu không nổi lại còn thích trêu chọc cậu ta.
Tiết tự học buổi tối, Tô Ninh vẫn luôn để ý Hứa Ngôn Hi, anh chàng này không mặc quần áo hẳn hoi, hiện tại hắt hơi rồi nhưng cũng không có ý định mặc áo khoác.
Hắt xì —
Hứa Ngôn Hi lại hắt xì 1 tiếng.
“Hứa Ngôn Hi, cậu nên mặc áo khoác vào đi.” Tôn Ninh rốt cuộc nhịn không nổi, lên tiếng nhắc nhở. “Hiện tại là cuối mùa hè, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, mới đổ mồ hôi xong nên lỗ chân lông mở lớn, rất dễ cảm lạnh.”
Hứa Ngôn Hi nhìn Tô Ninh thao thao bất tuyệt, mới chậm rì mà mặc áo khoác, “Được rồi, vì bạn cùng bàn quan tâm tớ rất nhiều, tớ sẽ tận hưởng sự quan tâm này.”
Tô Ninh “?”
Hứa Ngôn Hi không bị làm sao chứ?
Mình chỉ là có ý tốt nhắc nhở 1 câu, sao lại trở thành quan tâm rồi.
Hứa Ngôn Hi đột nhiên hỏi cô: “Bạn cùng bàn, mắt cô không sao chứ?”
Tô Ninh thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm bài, “Không có việc gì, chỉ là vô tình nheo mắt thôi.”
“Hôm nay có gió, có lẽ bụi từ cửa sổ vào, cậu vẫn là nên mở mắt nhỏ 1 chút.” Hứa Ngôn Hi nghiêm túc nói, Tô Ninh nghe mà nổi da gà
Những lời nghiêm túc này thốt ra từ miệng Hứa Ngôn Hi như thế nào lại kỳ quái như vậy ——
Ngoài phòng học, mặt trăng treo cao trên bầu trời. Bên trong phòng học, ánh đèn rực rỡ.
Ngoài cửa sổ là tiếng côn trùng, bên trong cửa sổ là tiếng chữ viết sàn sạt.
Sự yên tĩnh đan xen với tiếng côn trùng kêu, và trong những ngày căng thẳng sắp thi đại học, ai cũng nỗ lực học tập.