"Nhưng cậu đừng thấy cô ấy lạnh lùng bây giờ mà nhầm. Đợi lát nữa..." Dương Khai Viễn còn chưa dứt lời, cô gái đã nâng ly rượu lên, nhìn qua bạn trai mình.
Chỉ một thoáng mà như băng tuyết tan, vạn vật nảy nở sinh sôi.
Tình cảm nhẹ nhàng và sùng bái không lời.
"Thấy chưa?"
Dương Khai Viễn vẫy tay, người phục vụ lập tức mang rượu vang lên.
"Cái gì mà tình nùng như mật, ân ân ái ái, anh bạn à, đây là tính yêu đó. Cho dù có là nước sông băng ở Nam Cực cũng hóa nước xuân thôi."
Tống Trì Phong bưng ly rượu, miết chân ly bằng ngón cái và ngón trỏ, khiến cho chất lỏng mỹ lệ trong ly cũng sóng sánh theo.
Ở đây toàn hội người quen, đa số là anh em bạn bè, mặc dù gia thế không phải ngang hàng nhưng cũng không cách biệt lắm, không đòi hỏi gì từ nhau, không phải nịnh nọt lấy lòng. Họ đến nói chuyện, trêu anh đến trễ rồi trò chuyện về tình hình gần đây cũng là hết sức bình thường.
Chỉ trừ một người.
Khi Thời Từ đưa bạn gái đến chào hỏi, Tống Trì Phong ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng trên người cô.
Thanh lạnh, u tĩnh.
Hợp với mùa đông đến lạ.
"Chào buổi tối nhé, anh Tống. Nghe danh anh đã lâu mà nay mới lần đầu được gặp. Tôi tên là Thời Từ, lần này anh Dương đưa tôi đến đây, bảo hợp tác vui vẻ nên cho chúng tôi đến giải trí tí." Thời Từ bắn cho người đàn ông cách đó không xa một ánh mắt: "Hy vọng không khiến anh cảm thấy đường đột."
"Nào có." Tống Trì Phong thiện chí vươn tay với anh ta: "Chào mừng."
Hai người nói chuyện xong, Thời Từ dời mắt sang người bên cạnh: "Đây là bạn gái của tôi, Ninh Phức."
Ninh Phức.
Tống Trì Phong chủ động vươn tay về phía cô: "Chào cô."
Ninh Phức phối hợp nhìn thẳng vào mắt anh, bắt lấy tay anh.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt có thân hình cao lớn, âu phục phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú, cực kỳ nhã nhặn.
Hai người bắt tay nhau một cái cực kỳ khuôn phép. Tống Trì Phong chỉ bắt nhẹ vào đến ngón tay cô.
"Chào anh Tống."
Trước khi anh đến đây, Ninh Phức đã nghe người xung quanh nhắc đến cái tên Tống Trì Phong vô số lần. Cô có thể nhìn ra, mặc dù bữa tiệc rượu này không phải do anh chủ trì nhưng anh vẫn sẽ là tiêu điểm, đây là chuyện miễn bàn.
Nên khi Thời Từ vừa định đến chào hỏi trung tâm sự chú ý này, Ninh Phức không nén nổi hồi hộp.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông này khá tiết chế, dịu dàng mà thân mật, khác hẳn với những người cứ xăm soi mình ít nhiều.
Chút hồi hộp của Ninh Phức được người đàn ông lịch thiệp này hóa giải. Cô thu tay lại, thân thể căng cứng cũng từ từ trở nên bình tĩnh, nâng ly rượu lên lẳng lặng nghe ba người họ nói chuyện.
Thời Từ và Dương Khai Viễn đều thuộc loại khá giỏi biểu đạt, không ngừng có chủ đề để nói, cứ đùa dí dỏm vô thưởng vô phạt liên tục. So ra thì Tống Trì Phong có vẻ hướng nội hơn nhiều.
Đại đa số thời gian anh đều không chủ động nói gì nhưng vẫn có thể chuẩn xác tiếp được điểm rơi câu chuyện, nói vài câu đơn giản rồi dẫn sang chủ đề kế tiếp.
Ba người vô thức dẫn câu chuyện về thời tốt nghiệp. Thời Từ nói: "Kể ra cũng khéo, tôi và Tiểu Ninh đều là sinh viên đại học Khánh Thành. Vừa hay, khi tốt nghiệp vẫn kịp lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường. Nghe nói anh cũng đi, lần này Tiểu Ninh cũng đảm nhận biểu diễn đấy."
"Đúng là tôi có được mời nhưng trước mắt chưa xác định có đi hay không." Tống Trì Phong nói rồi nhìn Ninh Phức bên cạnh Thời Từ: "Cô Ninh tham gia đêm diễn kỷ niệm thành lập trường sao?"