Phức Dục

Chương 3

Chủ đề được dời sang mình nên Ninh Phức mới chủ động mở miệng đáp: "Vâng, tôi học khoa Múa của trường, lần này phụ trách một tiết mục nhưng cũng chỉ là nhảy tập thể mà thôi, không có kỹ thuật gì cả."

"Đừng nói vậy, tiết mục tốp múa mới công phu đấy." Dương Khai Viễn EQ cao đứng bên cạnh nói ngay vào: "Trong một nhóm người thì bao giờ cũng có người xuất sắc nhất chứ."

"Anh Dương nói rất đúng..."

Thời Từ bị tiếng điện thoại ngắt ngang. Anh ta nhìn màn hình, nói xin phép lánh đi nghe điện thoại rồi đi ra một góc.

Dương Khai Viễn dõi mắt nhìn theo Thời Từ đã đi xa rồi mới quay sang nói với Ninh Phức: "Thì ra cô cũng là sinh viên đại học Khánh Thành à, giỏi thật đấy. Khoa múa của đại học Khánh Thành năm nào cũng thuộc hàng thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Cô chuyên múa thể loại nào, ballet à?"

"Không." Ninh Phức nói: "Tôi múa cổ điển."

"Wow..."

Sau khi nghe thấy câu trả lợi, Dương Khai Viễn nhìn lại một phen rồi tấm tắc cảm thấy Ninh Phức đúng là có khí chất cổ điển thật.

Nhất là khi cô mỉm cười, tròng mắt hơi thấp xuống, hơi ngượng ngùng, cảm giác lạnh lùng mà quyến rũ ấy đứng là câu dẫn quá mà.

"Khai Viễn, ban nãy tôi để áo khoác trong xe, cậu có tiện ra cầm vào giúp tôi được không? Tôi mới đến lần đầu nên không biết bãi đỗ xe ở đâu."

Dương Khai Viễn ban nãy còn bảo mình gặp nhiều gái đẹp rồi, thế mà thoắt cái đã bắt đầu thả thính Ninh Phức. Đến tận khi Tống Trì Phong lên tiếng, anh ta mới tỉnh táo lại: "À, được thôi, để tôi đi lấy."

Sau khi Dương Khai Viễn đi, Tống Trì Phong vẫn đứng dối mặt với cô, rũ mắt xuống nhìn xẹt qua đường cong thon thả của cô, tốt bụng nhắc nhở: "Cô Ninh, phía sau."

Cái váy Ninh Phức mặc đêm nay nói dễ nghe thì có chút cảm giác thời thượng, còn nói huỵch toẹt ra là quá sεメy. Nhìn chính diện thì có vẻ chỉ là một cái váy màu trắng bình thường nhưng sau lưng lại trang trí bằng rất nhiều khóa kéo.

Mà những khóa kéo kia không chỉ đơn thuần để trang trí mà còn kéo ra được. Mặc dù bên trong có vải lót nhưng khóa kéo bị bung một nửa cũng hơi xấu hổ. Khi mặc Ninh Phức cũng hơi do dự, nhưng cô lại không cưỡng lại được vẻ đẹp mặt trước của nó.

Cô sửng sốt một chút, vươn tay ra sau sờ một cái nhưng vẫn kín kẽ hoàn toàn.

Tống Trì Phong đứng bên cạnh nhìn cô sờ lần phía sau. Cô gái không ngừng tìm nhưng vẫn tìm sai, thế là anh vươn tay chỉ về phía chỗ bị bung một đoạn ngắn.

"Đây này."

Bàn tay người đàn ông khô ấm, vừa chạm vào đã rời ra ngay lập tức, chút hơi ấm nơi ngón tay chạm đến cô cũng nhanh chóng nguội đi.

Cuối cùng Ninh Phức cũng sờ đến chỗ bị bung.

Giờ là cái giá đắt cho sự cố chấp chọn váy của mình đây... Khóa kéo kia chỉ bung ra một chút. Ninh Phúc tay cầm ly rượu, tay còn lại thử sờ đến nhưng hơi gian nan.

Tống Trì Phong đứng bên cạnh nhìn đôi má tuyết trắng của cô đỏ ửng lên, đường cong nuột nà từ cổ đến xương hồ điệp như ẩn như hiện, tiện tay để ly rượu xuống bàn.

"Để tôi thử xem sao nhé?"

Mặc dù là câu hỏi nhưng Ninh Phức đã cảm thấy khóa được cầm lên. Khi người đàn ông cúi xuống, hơi thở lẳng lặng phả lên gáy cô.

Không nóng, luồng nhiệt hơi lạnh ập đến khiến da thịt cô căng chặt, cảm giác căng thẳng nhanh chóng khuếch đại, truyền khắp lưng.

"Không cần đâu, không phiền anh."

Cô quay đầu. Tống Trì Phong thấy người phía trước động đậy thì cũng ngẩng đầu lên.