Mười giờ đêm, xe của Tống Trì Phong mới vào sơn trang.
Trễ hơn hai tiếng so với dự kiến.
Xe đi đến trước một tòa nhà vừa mới được sửa xong tọa lạc trong sơn trang rộng bốn trăm héc ta.
Dương Khai Viễn đã đứng ở cổng đợi được một lúc, thấy xe tới thì vội ra mở cửa xe giúp anh: "Ông anh của tôi ơi, thật may vì cậu đã đến. Ban nãy họ còn lén cược xem cậu có đến không, tôi cược cậu chắc chắn sẽ đến rồi thắng được một chai le Pinot noir (*) đó!"
(*) Le Pinot noir: Rượu vang ủ từ nho đen Pinot.
"Xin lỗi nhé." Tống Trì Phong khoác thêm một chiếc áo khoác đen ngoài bộ vest. Trước khi xuống, anh cởϊ áσ khoác bỏ xuống chỗ ngồi phía sau, thuận tay đóng sầm cửa xe lại sánh vai với Dương Khai Viễn đi vào trong: "Bên kia đang đổ tuyết nên chuyến bay bị trễ."
"À đúng nhỉ, tôi có nghe trợ lý của cậu nói." Vóc dáng của Dương Khai Viễn cũng không chênh lắm so với Tống Trì Phong, bước chân cũng nhanh, không hề bị bỏ lại phía sau: "Cậu lại đến Lộc Thành à?"
Tống Trì Phong ừ một tiếng: "Bàn chuyện thu mua, tiến sâu vào khâu cuối của sản phẩm."
"Không sao, cậu tới là được rồi. Nếu tối nay cậu không đến là tôi không thắng được bình le Pinot noir đấy đâu."
Dương Khai Viễn vốn chẳng hề có ý trách móc Tống Trì Phong gì cả. Dù sao trong trường hợp này mà Tống Trì Phong đến đã là nể tình lắm rồi, ai như Từ Gia Trí, gọi điện thì bảo là phải về nhà chăm em gái nên không đến được, vô tình trắng trợn.
"Ban nãy tôi còn nghĩ cậu không đến thì đợi khai trương rồi đến chung với lão Từ cũng được. Tôi giữ lại hai phòng có view đẹp nhất cho các cậu."
Hai người vào cổng chính, đi qua hành lang, mãi sau Tống Trì Phong mới hỏi: "Tối nay có những ai?"
"Toàn anh em thân thiết cả thôi, đám A Quảng, lão Lý đấy, có cả em họ của tôi đưa cậu chủ bên nhà đối tác đến cùng bạn gái nữa." Dương Khai Viễn biết tính tình của Tống Trì Phong, vỗ ngực cam đoan ngay: "Tôi vừa nói chuyện rồi, biết điều lắm."
Con người Tống Trì Phong nổi tiếng là công tư phân minh rõ ràng trong giới.
Xã giao là xã giao, trên bàn tiệc thân mật thì có bao nhiêu người anh cũng đối đáp tự nhiên được. Còn nếu muốn nhân việc tư để bàn công việc, đề xuất hạng mục thì một là anh sẽ không nể tình, hai là cho mất hết mặt mũi.
Tống Trì Phong gật đầu, đi theo Dương Khai Viễn để chỗ sâu nhất trong hành lang.
Chỗ này của Dương Khai Viễn cũng rất khá, xa xỉ nhưng không dung tục. Tống Trì Phong nhìn qua một lượt rồi chú ý thấy cặp đôi mà Dương Khai Viễn vừa nhắc.
Một cặp trai tài gái sắc, khí chất của cô gái lại cực kỳ đặc biệt.
Mày mắt tinh xảo lộ vẻ thanh lãnh, bộ váy màu trắng được thiết kế đơn giản khiến cô như một thiên nga, vừa dè dặt vừa cao ngạo. Cô như một ngọn núi đơn độc trong làn tuyết, khiến người ta phải e dè màn tuyết sương mà ngắm nhìn từ xa.
Dương Khai Viễn nhìn theo, giới thiệu: "Bạn của em họ tôi họ Thời, còn tên cô bạn gái thì tôi chưa kịp hỏi đã nhận được điện thoại của cậu rồi."
Những người khác ở đây đều là bạn thân lâu năm cả. Dương Khai Viễn nói rồi rút ngắn khoảng cách với Tống Trì Phong:
"Nói nhỏ cậu nghe, đừng bảo với ai nhé. Tôi cảm thấy cô gái này xinh thì xinh thật đấy, nhưng vẻ ngoài với khí chất này thì lấn hết cả xinh đẹp rồi. Hai ta có ai mà chưa từng thấy gái đẹp, nhưng cái cô đó, tôi cảm thấy... Quá là con mẹ nó khiến đàn ông nổi lên máu chinh phục."