*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó Chu Bỉnh Trừng và Khương Lê quay lại Bắc thành, hai người đều còn có công việc.
Trước khi Chu Bỉnh Trừng đi, anh nhờ Thái Mai tìm một người có uy tín trong làng chọn ngày lành tháng tốt, làm đám hỏi trước rồi sau đó mới làm đám cưới, anh thòng thêm một câu: “Tốt nhất là trong năm nay ạ.”
Tay Khương Lê bị anh nắm chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay anh, gần cuối năm rồi, không còn kỳ nghỉ nữa, cô phải đi làm.
Thái Mai cũng muốn làm sớm, dù thế nào đi nữa thì trong năm nay cũng phải làm xong đám hỏi.
Hai người lên xe, Khương Lê hơi giận: “Trước Tết chúng ta còn phải quay lại một chuyến sao? Thời gian tới em còn rất nhiều dự án.”
Tính khí Chu Bỉnh Trừng đã bị Chu Chức Trừng mài dũa, giờ đến Khương Lê, anh nói: “Đừng lo, chúng ta chỉ cần hai ngày làm lễ đính hôn thôi, đây là nghi thức quan trọng, có thể chọn ngày thuận tiện cho em, năm nay anh còn ngày phép có thể điều chỉnh.”
Anh đan tay vào tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn cô đeo, tiếp tục: “Sáng nay em ở nhà anh, chúng ta cũng từ nhà rời đi, tiệm tạp hóa nhiều người quen biết nhìn thấy, em cũng biết, em chưa cưới mà ở trong nhà đàng trai, chưa kể mẹ em còn làm loạn, họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác.”
Khương Lê thuận theo lực tay anh, tựa vào vai anh, lát sau mới chậm rãi nói: “Nhanh quá, cứ cảm giác kết hôn rất đột ngột.”
“Thế này còn nhanh? Bao nhiêu năm rồi.” Chu Bỉnh Trừng bình tĩnh nhưng nghiêm túc, “Từ khi liên lạc lại với em, anh đã nghiêm túc, em cũng không cần phải làm gì nhiều, em chỉ cần có thời gian thì bước lại gần anh thêm vài bước. Nếu em sợ việc kết hôn, chúng ta tiếp tục ở chung một thời gian, sang năm đi đăng ký kết hôn, làm đám cưới, nhưng năm nay phải đính hôn, đưa sính lễ cho mẹ em trước.”
Hiện giờ xem như đã có kết quả tốt, anh cũng biết cô sợ hãi những sóng gió, dễ dàng lùi bước.
Anh nói cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nói thêm: “Đám hỏi là vì để lấp kín miệng hàng xóm láng giềng ở quê, nghi thức này còn quan trọng hơn cả việc đi đăng ký kết hôn ở đây của chúng ta.”
Môi Khương Lê mấp máy, cô muốn mạnh miệng nói mình ở Bắc thành nên không sợ.
Không ngờ anh quay sang, đối diện tầm mắt cô, mặt hai người kề thật gần, anh cười, như hiểu thấu tâm tư cô, ấm áp: “Đừng sợ, anh sẽ là một người chồng tốt.”
Anh không nhắc đến việc làm một người cha tốt vì anh phải học cách làm người chồng tốt trước.
Anh khiêm tốn thỉnh giáo mọi người trong nhóm chat nhà họ Chu.
Chu Chức Trừng: “Điều thứ nhất của một người chồng tốt là không được lấy chuyện sinh nở để bắt buộc vợ, tôn trọng mong muốn sinh con và kế hoạch sự nghiệp của vợ.”
Chu Quốc Hoa gửi tin nhắn thoại: “Nấu đồ ăn ngon cho vợ.”
Thái Mai cũng nhắn thoại: “Thương vợ, kiếm nhiều tiền, vợ chồng có chuyện gì thì phải bàn bạc, nói chuyện tử tế.”
Cuối cùng là Giang Hướng Hoài, anh nhắn mấy chữ: “Yêu vợ.”
Chu Bỉnh Trừng hỏi: “Ai cho cậu ta vào vậy? Đá ra đi. Nhà mình ai là trưởng nhóm?” Anh nhìn nhìn, là ôn. Ôn làm gì biết thao tác wechat, trăm phần trăm là Giang Hướng Hoài không biết xấu hổ mà lừa gạt ôn.
Kết quả trưởng nhóm đại nhân lạnh lùng vô tình phát tin nhắn thoại: “Con không thích thì có thể thoát nhóm.”
Làm gì có chuyện Chu Bỉnh Trừng thoát nhóm, anh cũng kéo Khương Lê vào, đổi tên nhóm từ “Hai cục cưng của ôn mệ” thành “Ba cục cưng của ôn mệ”.
Một lát sau, chữ “Ba” lặng lẽ biến thành “Bốn”, người sửa là Giang Hướng Hoài.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Bỉnh Trừng thật sự muốn chặn nhóm này, anh nhìn mấy video mà ôn quay Giang Hướng Hoài gửi vào nhóm, không nhịn được hỏi: “Ôn ơi, ôn biến thành fan cuồng của Giang Hướng Hoài à?”
Ôn Chu trả lời anh, giọng tức giận: “Lịch sự nhã nhặn còn biết dọn hàng.”
Chu Bỉnh Trừng bấm vào một đoạn video, Giang Hướng Hoài đang đỡ một thùng Vương Lão Cát* từ trên xe tải xuống, hỏi: “Ôn ơi, thùng này để đâu ạ?” (Vương Lão Cát: Một loại trà thảo dược, thức uống phổ biến của TQ)
Ôn vừa quay vừa trả lời anh. Trong video còn có tiếng của những người khác.
“Cậu thanh niên này từ thành phố lớn đến mà không yếu ớt ha, được việc đấy, lão Chu, cửa tiệm ông có người thừa kế rồi này.”
“Thanh niên trai tráng có sức lực, ngoài việc hơi để ý quá, khiêng hàng thôi mà còn đeo bao tay.”
Ôn Chu không phục: “Đây là chuyện sạch sẽ, con trai con gái gì cũng thích sạch sẽ.”
Chu Bỉnh Trừng nhắc Khương Lê xem video, đây là Giang Hướng Hoài mà Khương Lê chưa từng thấy. Anh không còn vẻ xa cách, cự tuyệt người từ ngàn dặm, anh đang chạy qua chạy lại trong tiệm tạp hóa Mai Mai, dọn hàng khiêng đồ, chỉ chốc lát là mồ hôi đầy đầu, không đến mức mặt xám mày tro nhưng trên người đã mang dáng dấp chân thực, hấp dẫn hơn.
Thái Mai vẫn bận tâm việc dạ dày của Giang Hướng Hoài không tốt, biết anh mang theo thuốc của bệnh viện kê đơn nên không dẫn anh đến bệnh viện huyện, chỉ mỗi ngày nấu một loại canh khác nhau cho anh, cũng không cho họ ăn bậy ngoài quán ăn, nếu mọi người ở văn phòng bận không về ăn cơm trưa được, bà mang cơm đến văn phòng.
Trưa hôm nay mấy người ở văn phòng đang ăn cơm trưa Thái Mai gửi tới.
Ba thực tập sinh gần đây đang làm nhiệm vụ tư vấn, cả trên mạng lẫn trực tiếp, trực tiếp thì cơ bản là những chuyện nhà, trên mạng thì nhiều tin nhắn, có người hỏi đến c**ng hi3p, cũng có người hỏi về gϊếŧ người, tuy không biết thật giả nhưng thực sự có vài thứ khá kinh tởm.
Diệp Bạch nói: “Có gã kia cả gan điện thoại cho tôi, nói hắn có người bạn làm nghề chuyển phát nhanh, c**ng hi3p một thiếu nữ vị thành niên. Hắn tìm người bảo lãnh chờ xét xử, hỏi xem có thể làm cho vô tội được không? Chuyện thế mà đòi vô tội? Đúng là há mồm phun phân, người bạn đó không phải chính là hắn ta chứ? Thật sự muốn nói, không cứu, nên tử hình.”
Triệu Diên Gia hưng phấn: “Sao cô không tìm tôi, để tôi mắng hắn ta.”
Diệp Bạch tức giận: “Tìm anh có ích lợi gì? Lục đại luật sư Minh Địch của các anh lúc đó còn phê bình tôi.”
Cô bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Lục Hợp, mỉa mai nói: “Khi chưa tuyên án thì không có tội, khi một nghi phạm hình sự tìm kiếm sự giúp đỡ của luật sư, anh ta vẫn có quyền con người cơ bản của mình, làm luật sư căn cứ vào sự thật theo quy định pháp luật mà biện hộ cho anh ta. Luật sư không đại diện cho công lý, luật sư biện hộ chỉ bảo vệ công bằng thông qua trình tự thủ tục.”
Cô cười: “Ai mà không nói thế được? Chúng tôi cũng biết mình không có cái nhìn của thượng đế, không thể biết được sự thật, cũng biết luật sư phải có đạo đức nghề nghiệp, nhưng hắn ta nói năng kinh tởm như thế, tôi còn không được nói lại? Trước đây tôi cũng từng từ chối hắn, nói luật sư chúng tôi không nhận vụ án kiện hình sự, tôi đứng ở góc độ đạo đức phê phán hắn cũng không được sao? Lục đại luật sư lý tưởng hóa quá mức.”
Lục Hợp nhìn Diệp Bạch, mặc dù quan hệ gần đây giữa hai người tương đối hòa bình nhưng thật sự không thể giao tiếp với nhau vì tam quan bất đồng. Hơn nữa, Diệp Bạch có đôi khi như ếch ngồi đáy giếng, ví dụ như cô quơ đũa cả nắm luật sư, là kinh nghiệm quan trọng hơn bằng cấp, giải quyết các vụ án trước ba năm thì có thể bỏ xa những người học cao học, dường như cô hoàn toàn không biết hiện giờ đại đa số công ty luật yêu cầu tối thiểu là tốt nghiệp cao học, cô nói chỉ là những văn phòng luật nhỏ trong huyện, có nguồn án riêng, trình độ học vấn của chủ nhiệm văn phòng cũng như luật sư hướng dẫn cũng hạn chế.
Triệu Diên Gia không hứng thú với những kiểu tranh luận như thế, làm luật sư biện hộ cho vụ án hình sự đòi hỏi tinh thần trách nhiệm cao độ, họ chỉ đánh giá pháp luật với nghi phạm hình sự chứ không được đánh giá về mặt đạo đức, sự công bằng chính nghĩa của pháp luật đòi hỏi những luật sư kiên trì với lý tưởng, dũng cảm biện hộ.
Tất nhiên Diệp Bạch cũng không sai, cô không làm án tố tụng hình sự, cô xuất phát từ giá trị quan của một người bình thường.
Triệu Diên Gia hỏi: “Vậy chắc là cô theo phe ủng hộ tử hình đúng không?”
Diệp Bạch: “Đương nhiên.”
“Lục Hợp, anh sao?”
Lục Hợp lười đáp, ngửa cổ uống nước khoáng.
Triệu Diên Gia lại hỏi anh trai, Giang Hướng Hoài không trả lời nhưng trong lòng cũng ủng hộ án tử hình, một số tội ác nghiêm trọng như gϊếŧ người cần phải trả giá bằng án tử hình.
Chu Chức Trừng cười nói: “Chúng ta giải quyết những vụ án dân sự nhỏ cũng bắt đầu thảo luận chủ đề pháp lý nghiêm túc vậy? Xem ra nhóm chúng ta có bầu không khí học thuật rồi, đáng khen.”
Diệp Bạch cũng buồn cười.
Giang Hướng Hoài không hỏi cũng biết, Chu Chức Trừng ủng hộ án tử hình, vì quan điểm pháp luật của cô luôn rất đơn giản, việc tranh luận bãi bỏ án tử hình quá xa vời, cô không bận tâm những điều xa xôi mờ mịt, bác ái nhân quyền, công bằng chính nghĩa cao xa, cô quan tâm đến từng người cụ thể trong những vụ án mà cô giải quyết, hoặc từng người đến xin cô giúp đỡ.
Tổ chương trình sắp làm một chuyên đề đặc biệt về tội phạm vị thành niên, ngoài hai người mà Chu Chức Trừng giúp đỡ trong Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên lần trước còn có ba người đã quay về cuộc sống bình thường, họ đều đồng ý quay phim.