*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa sáng hôm nay của nhà họ Chu là mì. Mì ở huyện Nam Nhật có nhiều loại, cũng rất đặc biệt, người xưa có câu, biển sâu bao nhiêu mì đậm đà bấy nhiêu, từ “sâu” và “đậm” rất vần theo phương ngữ địa phương. Mì ở đây thường kéo thành sợi mảnh dài, mềm mại.
Trước đó Chu Quốc Hoa đã nấu mì om thịt với mì nếp đỏ, sáng nay ông nấu mì cá, có thêm sò điệp, nấm hương, nghêu và mực để thêm độ tươi ngon, hương vị đặc trưng miền biển.
Triệu Diên Gia gắp một đũa mì trong veo lên hỏi: “Ôn Chu, hôm nay là mì khoai lang ạ?”
“Lợn rừng không ăn được trấu ngon.” Chu Quốc Hoa bảo cậu dùng mũi ngửi thử, “Có nghe mùi cá hoa vàng* không? Nhìn sợi mì trong suốt, mỏng như giấy thế này, công lực mấy chục năm của ôn không có gì là không thái ra được, sợi mì này làm từ thịt cá.”
Triệu Diên Gia giơ ngón tay cái lên, ăn ngon lành.
Tối qua Giang Hướng Hoài đau bụng dữ dội, bụng rỗng cả đêm, lúc này chỉ có thể uống được chút nước mì làm ấm dạ dày. Có vẻ đau quá mức nên nước lèo ấm vào dạ dày cũng đau, anh mím môi, ấn tay đè lên bụng mới thấy dễ chịu hơn.
Thái Mai chú ý đến, hỏi anh: “Có phải đau dạ dày không?”
Giang Hướng Hoài gật đầu.
Thái Mai: “Bọn trẻ tụi con không biết quý trọng sức khỏe, sau này già rồi mới thảm. Mới bấy nhiêu tuổi đã đau dạ dày. Con chờ một lát, đừng ăn mì cá này, hôm qua mệ nấu canh vịt đương quy còn, để hâm nóng lên mệ làm cho con ít mì ăn dễ tiêu.” (Chú thích: Đương quy là vị thuốc. Theo Đông y đương quy vị cay, ngọt, tính ấm; vào 3 kinh tâm, can, tỳ, có tác dụng bổ huyết, hoạt huyết, nhuận táo, hoạt trường, điều huyết, thông kinh.)
Thái Mai nhanh tay nhanh chân, chỉ chốc lát đã bê ra món mì vịt đương quy.
Giang Hướng Hoài cười: “Cảm ơn mệ.”
Thái Mai là người mạnh miệng mềm lòng điển hình, miệng nói: “Chăm sóc con là một chuyện, chứ con muốn bắt nạt Trừng Trừng nhà ta thì không có cửa đâu.”
Bà lại đi đến cửa phòng trộm của phòng khách, nhìn mấy chậu xương rồng trên bậu cửa sổ, nói với Chu Quốc Hoa: “Lát nữa ông ra chợ mua bao tử heo về, hái mấy cây xương rồng tôi nấu đồ bồi dưỡng dạ dày cho Hướng Hoài.” (Chú thích: 仙人球–Echinopsis tubifloraXương rồng tròn)
Triệu Diên Gia dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Giang Hướng Hoài.
Khương Lê nói: “Cậu không biết rồi, món này rất ngon. Đây là loại xương rồng tròn, bỏ gai đi, đánh hai quả trứng, thêm chút gừng, bỏ bao tử heo vào hầm mấy tiếng, ở đây chúng tôi nấu canh này để trị bệnh đau dạ dày.”
Thái Mai nhớ nhiều bài thuốc dân gian chữa bệnh dạ dày, bàn bạc với Chu Quốc Hoa chiều nay xào ít đậu phộng cho Giang Hướng Hoài ăn trừ hàn (lạnh), còn cái gì mà rượu chát đỏ ngâm rau thơm cũng trị được bệnh dạ dày, phương thức cổ truyền nào nghe cũng nổi da gà.
Giang Hướng Hoài vừa ăn mì vịt đương quy nóng hổi vừa nghe hai ông bà cụ bàn bạc, cơn đau nhói trong bụng dần biến mất. Anh ngước lên nhìn Chu Chức Trừng và Chu Bỉnh Trừng, nhớ lời Chu Bỉnh Trừng nói anh, ngạo mạn, kiêu căng, xem thường xuất thân của Trừng Trừng.
Anh muốn phản bác, anh thật sự ngưỡng mộ và tin rằng, Trừng Trừng tốt như vậy là nhờ ôn Chu và mệ Thái đã tốn bao tâm huyết suốt 27 năm để nuôi dưỡng thành, đến nay đã là năm thứ 28.
Ăn sáng xong, Chu Chức Trừng biết tối qua ôn mệ cô ngủ không ngon nên chủ động giành rửa bát, Giang Hướng Hoài ôm bát đũa theo cô vào nhà bếp.
Thái Mai nhìn thấy muốn ngăn lại, Chu Quốc Hoa nghĩ anh muốn ở rể, đánh bạo túm lấy tay Thái Mai, kéo bà ra cửa, thì thào: “Mẹ Khương Lê sắp tới rồi, đừng có lo chuyện linh tinh không quan trọng nữa.”
Trong bếp, Chu Chức Trừng mở vòi nước, nước chảy rào rào, cô đặt bát thả vào định rửa thì Giang Hướng Hoài lên tiếng: “Trừng Trừng, anh biết nói thế này còn quá sớm nhưng anh biết ý nghĩa ôn mệ với em, những lời này thời gian qua anh đã nói nhiều lần, anh không nói đùa, nếu em bằng lòng cho anh một cơ hội, anh muốn ở lại Nam Nhật, có một gia đình. Bỉnh Trừng hỏi anh có hối hận không, anh không thể nào đoán trước tương lai, nhưng cho dù anh hối hận cũng tuyệt đối không hối hận vì từ bỏ công việc ở Minh Địch, càng không giống như cậu ấy nói, oán trách em. Đây là lựa chọn của chính anh, không phải vì em, là vì chính bản thân anh.
Ôn mệ sợ gả em đi xa chịu khổ, không muốn em lại ở Bắc thành xa xôi, anh cũng vậy. Từ trước đến giờ anh thích nhất là ở Nam Nhật, ở tiệm tạp hóa Mai Mai, thích em ở trước mặt ôn mệ…”
Chu Chức Trừng bỗng thả chén xuống, nói: “Anh rửa.”
Giang Hướng Hoài không phản đối việc rửa chén, trước đây khi ở cùng cô thường anh là người rửa chén. Anh nhận lấy chén rồi bật cười, hình như anh lại nói sai chọc cô giận.
Anh giải thích: “Anh không nói là anh không thích em lúc ở Bắc thành…”
“Không cần anh thích.”
Chu Chức Trừng trả lời, quay đầu ra ngoài. Mặt trời đã lên, bầu trời trong xanh rải rác vài đám mây trắng, không giống như mây mà như những chiếc thuyền buồm trắng bồng bềnh trên mặt biển xanh.
Cô nhìn bầu trời một lúc, nghĩ xem bầu trời ở Bắc thành trông thế nào, trong trí nhớ cũng khá đẹp, ngoại trừ lúc ở trường, mấy cơn gió quỷ quái vừa vào thu đã thổi muốn bay người, tóc không bao giờ yên.
Cô có thích Bắc thành không, cô có thích mình khi ở Bắc thành không?
Tất nhiên là có, mỗi giai đoạn của bản thân đều quý giá, không cần thở dài tiếc nuối, phải tiến về phía trước. Mệ nói, thở dài sẽ thổi bay vận may đi.
Khương Lê vẫn còn dùng kem đắp mắt, chừa lại một con, nhìn thấy Chu Chức Trừng, câu đầu tiên cô nói là: “Thôi rồi, xe đạp thuê tối qua đâu, cái này phải đền nhiều tiền lắm, không biết mất bao nhiêu ngày công!”
Chu Chức Trừng cười to, ý bảo cô nhìn số vàng trên người cô: “Bây giờ mày là phú bà.”
“Tao là cỏ dại.” Khương Lê nói, “Mọc hoang, dễ nuôi.”
Chu Chức Trừng hiểu ý cô, cười ha ha.
Thật ra hai người lúc học đại học thường cấu kết nhau làm chuyện xấu, đôi khi làm người khác khó chịu. Mặc đồ giống nhau, để tóc giống nhau, gần như dính bên nhau suốt ngày. Trong lớp cố gắng nhịn cười xem diễn trò, tan học thì nắm tay chạy đến căn tin số 2. Sau đó trong cuộc họp phê bình ở lớp, có người bạn học không ưa hai người đã chỉ trích hai người không có ý thức tôn trọng tập thể, sống trong nhóm nhỏ hai người, không hòa đồng, nói hai người như cỏ dại, dễ nuôi.
Thực ra vì có tình bạn mà bao nhiêu khó khăn đều biến thành niềm vui.
Hai tuần huấn luyện quân sự trên núi của năm 1 kết thúc, mọi người đều phàn nàn hai tuần gian khổ, còn hai cô thì đăng ảnh hai người mặc áo khoác quân đội, đeo mặt nạ đứng gác lúc nửa đêm. Ký ức về thời gian tập quân sự của hai người đều là niềm vui, lần đầu tiên biết bánh màn thầu với cháo ngô của phương Bắc ngon thế nào. Cơ sở vật chất của trường không tốt, nhà tắm tập thể, mỗi lần tắm phải xách giỏ đồ tắm đi hết nửa trường, rồi tắm cũng đứng thành hàng, không có rèm, người này cứ thế mà tắm trước mặt người kia, có người khiếu nại là thiếu riêng tư, không tôn trọng quyền con người nhưng cũng vô ích. Khương Lê an ủi mọi người, tưởng tượng chút, dưới sương mù mịt mờ, đèn lờ mờ, giả vờ như mình là phụ nữ thời trung cổ xinh đẹp trong những bức tranh sơn dầu phương Tây, hoặc như tiên nữ tắm trên trời.
Ký túc xá xây từ những năm 80, 6 người một phòng chật chội, 6 giờ là phải lao khỏi ký túc xá để chiếm chỗ trong những lớp có giảng viên nổi tiếng. Lớp tự học cuối kỳ là không còn chỗ, cố sống cố chết một tuần thi 8 môn. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến KTV hát hò đến rạng sáng, cùng nhau hát vang bài cổ động khi đi trên đường lúc sáng sớm.
Đó là khoảng thời gian học đại học vui vẻ của cô và Khương Lê.
Sau khi tốt nghiệp đại học luật, có một số cựu sinh viên oán hận trường nhỏ hẹp, cơ sở vật chất nghèo nàn, phong cách học quá khắc nghiệt, nhưng cô với Khương Lê vẫn biết ơn ngôi trường này, có lẽ đúng là vì hai người đến từ một thị trấn nhỏ, là cỏ dại dễ nuôi.
Khương Lê nói: “Bằng tốt nghiệp trường mình vẫn có tác dụng lớn trong giới luật, nếu không nhờ trường thì sao bây giờ tao có bản lĩnh chống lại mẹ tao?”
Mới nói đến mẹ cô, không lâu sau mẹ cô đã đến.
Mẹ Khương Lê vừa nhìn thấy con gái thì nhìn từ trên xuống dưới, dè bỉu: “Đi thành phố lớn làm đại luật sư, cũng chả thấy mày khác bao nhiêu. Quý báu lắm, khí chất lắm, nói một đống lời tàn nhẫn qua điện thoại thế, định hù ai? Tao là mẹ mày, đời này mày đừng hòng ném tao đi.”
Ý cười trên mặt Khương Lê hoàn toàn biến mất, yên lặng nhìn bà.
Mẹ Khương Lê bĩu môi: “Con gái nhà người ta trợ cấp cho gia đình, có con gái nhà ai miễn phí đâu? Chỉ có mày là cho không biếu không, trước kia yêu thầm Chu Bỉnh Trừng, giờ còn không biết ngượng mà cho người ta ngủ miễn phí. Nếu không phải tao tới đây thì mày nghĩ nhà họ Chu sẽ chịu trách nhiệm à? Chị mày học hành không bao nhiêu mà người ta còn biết kết hôn phải đưa tiền sính lễ cho mẹ!”
Thái Mai ở sau lưng bà ta, đi vòng từ tiệm ra sân, xì một tiếng: “Vô liêm sỉ, mẹ nào lấy sính lễ của con gái, bà nuôi con gái để bán lấy tiền à?”
“Cháu gái bà không phải thế à? Bà tưởng tôi không biết Thái Mai bà không muốn gả cháu gái đi chỉ vì muốn bán giá hời chắc?”
Thái Mai không muốn cãi nhau với mẹ Khương Lê, vì mắng tới mắng lui thì người tổn thương chỉ là Khương Lê, bây giờ tranh luận có bán con gái hay không cũng vô ích, bà nói thẳng: “Bà muốn sính lễ bao nhiêu? Tôi không sợ bà gây khó dễ, Thái Mai tôi đời này đều vì muốn tốt cho con cháu. Bà không thương Khương Lê, tôi thương. Loại cha mẹ lòng dạ độc ác như bà nên chụp ảnh treo ngoài đường để mọi người phỉ nhổ.”
“Bà thương?” Mẹ Khương Lê mỉa mai, “Được thôi, một triệu.”
Thái Mai vừa định đồng ý đã bị Khương Lê ngăn lại: “Không được, bà chỉ có thể lấy 50 vạn.” (Khoảng 1.6 tỉ VNĐ)
Mẹ Khương Lê: “Chà, thảo nào nói con gái là con người ta, nước đổ ra ngoài, chưa lấy chồng đã hướng về phía đàn ông? Mày tưởng nó sẽ thương mày sao? Nó chỉ nghĩ mày rẻ tiền.”
Bà ta nhìn quanh bốn phía, hét lên: “Chu Bỉnh Trừng đâu? Kêu nó ra đây!”
Trong ấn tượng của bà ta, Chu Bỉnh Trừng là đàn ông tốt, học hành giỏi giang, công việc tốt, thu nhập cao, hiếu thảo. Nếu nghĩ cho cậu ta thì sau này cậu ta có thể giúp con trai bà ta.
Không ngờ trong bếp đột ngột vang lên tiếng động chói tai của bát đ ĩa bị vỡ.
Mọi người đồng loạt nhìn qua theo bản năng.
Cảnh tượng trước mắt là Giang Hướng Hoài bị người ta túm cổ áo ném văng vào cửa, tiếng động nặng nề vang lên, anh cau mày, ôm ngực đau đớn, mặt đầy những vết thương, vô cùng khủng khϊếp.
Sắc mặt Chu Bỉnh Trừng âm u, ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo Giang Hướng Hoài định đấm thêm cú nữa.
Triệu Diên Gia lao tới, chắn trước mặt Giang Hướng Hoài như gà mái bảo vệ con: “Không được đánh anh tôi!”
“Không được?” Chu Bỉnh Trừng cười lạnh lùng, đứng lên, ánh mắt hung tợn, nhấc chân đá bay cái ghế đi, nhặt ống sắt bên cạnh lên.
Triệu Diên Gia hoảng hốt gào to.
“Chu Bỉnh Trừng! Con làm gì vậy?” Chu Quốc Hoa từ trong tiệm đi tới, mặt đỏ bừng giận dữ, ông ôm ngực không thở nổi, “Con có còn muốn làm việc tiếp không?”
“Chu Bỉnh Trừng tao đây tuyệt đối không cho phép người khác lợi dụng gia đình tao, ức hϊếp người nhà tao.”
Chu Quốc Hoa mắng: “Con cứ vậy sẽ đánh chết Hướng Hoài.”
Giang Hướng Hoài yếu ớt nằm trên đất, vết thương trên mặt anh thật sự rất kinh khủng, vết bầm xanh tím đầy mặt, khóe miệng dính chất lỏng đỏ hệt như máu, rất đáng sợ.
Mẹ Khương Lê bị dọa sợ rồi. Trong ấn tượng bà ta Chu Bỉnh Trừng nào có điên cuồng như vậy, diễn trò à? Nhưng diễn thế nào lại có thể đánh luật sư như vậy?
Chu Quốc Hoa nói: “Mẹ Khương Lê đến rồi, bộ dạng con thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Chu Bỉnh Trừng nghe vậy, cứng người quay sang.
Mẹ Khương Lê nhìn thấy cậu ta mặt mày hung ác, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu ta giống như bi3n thái, giây trước còn dùng cây sắt đánh người, giây sau lại gọi bà: “Mẹ.”
Mẹ Khương Lê mím môi, lòng bàn tay ướt đẫm, run rẩy không dám trả lời.
Triệu Diên Gia nói: “Cô, nếu cô xem luật sư Khương là con gái thì dẫn cô ấy về nhà nhanh đi. Chu Bỉnh Trừng là gã có khuynh hướng bạo lực, hắn sẽ đánh vợ con. Trước kia hắn ở đại học Bắc thành là sinh viên tồi, thường xuyên đánh nhau trong trường đấy.”
Chu Bỉnh Trừng quát: “Câm miệng!”
Chu Quốc Hoa ôm ngực, Thái Mai vội vã ra dìu ông, giận dữ: “Khỏi kết hôn, không kết hôn gì hết! Kết cục cứt!”
Khương Lê cũng rơi nước mắt: “Tôi cũng không muốn kết…”
Cô chưa nói xong, mẹ Khương Lê đã cướp lời: “Sao lại thế được! Đương nhiên là không được! Nó đã bị Chu Bỉnh Trừng ngủ rồi, sao lại không cưới được?”
Chu Chức Trừng nhìn, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mấy người này quá khoa trương, không nói nên lời.
Nhưng mẹ Khương Lê là muốn tự nhiên mà giàu lên, bà ta có tâm lý không có gì để mất nhưng cũng sợ ông cụ Chu lỡ có chuyện gì thì chắc chắn Chu Bỉnh Trừng sẽ không cưới Khương Lê. Khương Lê cũng không phải món hàng, bán cho người khác thì sính lễ không được bao nhiêu, con trai bà sau này làm sao có tiền cưới vợ?
Bà cắn răng: “Ít nhất phải 90 vạn.” (Khoảng 3 tỉ VNĐ)
Chu Quốc Hoa lại ôm tim, yếu ớt ngồi xuống ghế. Thái Mai vội vàng đi tìm thuốc cho ông. Chu Bỉnh Trừng dáng vẻ như sắp nổi điên. Triệu Diên Gia muốn đưa anh họ mình đi bệnh viện. Khương Lê khóc thút thít.
Chỉ còn một người có thể tùy cơ ứng biến, không rõ kịch bản, Chu Chức Trừng, cô nhìn thấy Khương Lê giơ 5 ngón tay nên nói: “50 vạn.”
“Không được, phải 90 vạn.”
Chu Chức Trừng lại nhìn thấy Chu Bỉnh Trừng bên kia gật đầu, cô đành phải nói: “Cũng được, nhưng anh trai tôi thi thoảng hơi bốc đồng, nếu như Khương Lê bị anh tôi đánh…”
Mẹ Khương Lê nghe vậy, nhìn Khương Lê: “Tôi không quan tâm, nó có số của nó, ai bảo nó không tự biết thương thân.”
Không khí nhất thời chùng xuống, đây là câu trả lời mọi người đoán trước, nhưng vẫn thấy lạnh lòng.
“Bà thế này là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao?” Khi Chu Chức Trừng hỏi, cô tức đến đau ngực.
Mẹ Khương Lê lại trở nên khôn ngoan: “Tôi nói khi nào? Cô muốn tôi ký giấy à? Nằm mơ đi. Mấy lần cô giảng giải trên phố tôi đều đi nghe đấy, đừng có định dùng luật lừa tôi, lần trước mấy người nói pháp luật không cho phép cắt đứt quan hệ mẹ con.”
Chu Chức Trừng nhìn thoáng qua thấy em trai Khương Lê xuất hiện ở cửa sân, mấy người hàng xóm dần bu đến cửa hóng hớt, đành lập tức giải quyết. Pháp luật không trị được những kẻ tàn nhẫn thế này.
Chu Chức Trừng nói: “Một triệu, bà thề độc với trời, với Bồ tát, nếu bà lấy đi một triệu sính lễ của Khương Lê mà sau này nếu còn đến nhà chúng tôi gây chuyện, con trai bà…”
Cô ngượng miệng nói tiếp.
Có người đứng ở cửa hóng chuyện tiếp lời: “Vậy con trai bà không được chết tử tế, bị xe đυ.ng chết, trời hiển linh.”
Sắc mặt mẹ Khương Lê thay đổi, bà ta phì phì ba tiếng, muốn chửi lại. Chu Chức Trừng nói: “Chỉ cần bà thề độc một câu, chúng tôi đưa bà một triệu.”
Mặt Khương Lê không biểu cảm, cô vốn nghĩ cảnh tượng như thế này sẽ rất xấu hổ, giống như cảnh tượng khi còn nhỏ mà cô vĩnh viễn không quên, cô quỳ trên đất, mẹ cầm gậy quất đánh, bốn phía đều là hàng xóm vây xem.
Nhưng không hề giống, Trừng Trừng chắn trước mặt cô, mệ Thái cũng vọt tới: “Bà muốn thì lấy một triệu này đi, còn tiếp tục gây rối, ông nhà tôi có chuyện gì thì bà chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhà họ Chu tôi không bỏ qua cho bà.”
Em trai Khương Lê xấu hổ hét to: “Mẹ, về nhà.”
Khương Lê không bất ngờ, mẹ cô sẽ hạ lời thề độc này, dù sao chỉ là không có con gái mà lại kiếm được một triệu cho con trai, đáng tiếc là sau này vì sự an nguy của đứa con trai cưng mà bà sẽ không dám tùy tiện gây rối nữa.
Chờ mẹ Khương Lê đi rồi, Chu Chức Trừng mới biết ý tưởng tệ hại kia là của Triệu Diên Gia, thế mà mấy người này còn đâm đầu vào diễn cùng, nhất là đối tượng bị đánh Giang Hướng Hoài, còn có ông nội tính tình trẻ con đau tim kia của cô.
Triệu Diên Gia rút ra được bài học: “Thì ra đôi khi pháp luật không bằng ông trời.”