Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 4

Cô ấy cởϊ áσ choàng tắm, và trước ánh nhìn kỳ lạ và khó đoán của Dịch Thi, nằm ngửa ra trên giường và nhắm mắt lại.

"Mở mắt ra, nhìn tôi."

Giọng nói cứng rắn vang lên, Bạc Lương mở mắt ra, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Những cảm xúc mà Dịch Thi thể hiện từng có mỉa mai, ác ý, thậm chí là dữ tợn, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sự cứng rắn như hôm nay.

Trước đây cô ấy cũng không thể tưởng tượng được đối phương sẽ có loại biểu cảm này.

"Đúng rồi, lúc nào cũng phải nhìn tôi, nếu không tôi mà mất vui, tôi có thể sẽ đổi ý và gϊếŧ con tin đấy." Dịch Thi hài lòng mỉm cười, sự cứng rắn tiêu tan như ảo giác.

Cô dang rộng hai chân của Bạc Lương ra và ngồi quỳ giữa hai chân, vạch khu rừng đen tuyền để quan sát cửa khe suối.

Bị một người cùng giới thậm chí còn có cảm giác thù địch như Dịch Thi nhìn chằm chằm vào vùиɠ ҡíи, tất nhiên Bạc Lương mất tự nhiên nhưng vẫn không nhúc nhích, mặc cho đối phương đùa giỡn với mình.

Cô ấy chỉ muốn nhanh cho xong việc và trở lại với cuộc sống thường nhật.

Dần dần, cơ thể cô ấy nóng lên, một cảm giác trống rỗng truyền đến từ khe suối, cơ thể không khỏi co rút lại một chút.

“Nó có hiệu lực rồi à? Vậy bắt đầu thôi.”

"Hít... Ưm ư!"

Khi mông cô ấy bị nâng lên, khe suối bị Dịch Thi liếʍ mυ'ŧ, Bạc Lương không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thở hổn hển, nhưng ngay sau đó lập tức cắn môi dưới nhằm giữ cho mình không bị mất kiểm soát.

"Hê, mặn đấy nhỉ..."

Sau khi mυ'ŧ một lúc, Dịch Thi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui vẻ liếʍ đôi môi bóng loáng của mình.

Bạc Lương vốn định quay đầu đi không nhìn khuôn mặt đầy ác ý của Dịch Thi nữa, nhưng nhớ tới lời vừa rồi của đối phương, cô ấy chỉ đành tiếp tục nhìn thẳng.

"A Lương..."

Dịch Thi đột nhiên lẩm bẩm, khi Bạc Lương còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô nghiêng về phía trước và đâm ngón tay vào nơi chín đỏ đầy đặn.

"Á!"

Sự đau đớn xen lẫn cảm giác ngứa ran do thuốc khiến Bạc Lương không thể ngăn mình hét lên.

"Ưm, ưm ưʍ..."

Tiếp theo đó là nỗi đau đớn khi khe suối bị xuyên thủng và sự trống trải bị lấp đầy, ngoài việc cố gắng kìm nén tiếng thở hổn hển, cô ấy không còn rảnh rỗi để nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Để rồi sau khi bị đâm chọc liên tục, Bạc Lương cũng không còn cả sức để kìm nén tiếng rên, âm thanh trong trẻo quyến rũ tràn ngập phòng nghỉ cho khách, nhìn cảnh tượng quyến rũ như vậy, Dịch Thi tay thì tập trung di chuyển, đầu lại suy nghĩ lung tung.

Trong đầu cô vang lên một tiếng kêu trong trẻo và ướŧ áŧ khác... Giọng nói thuộc về Vương Manh.

Chợt cô định thần lại, dừng động tác, hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng xuống giường, sải bước vào phòng tắm khóa trái cửa.

Trường hợp xung quanh không có ai, nếu mất bình tĩnh cũng không coi là OOC, Dịch Thi như mất hết sức lực trượt lưng xuống tựa vào cửa phòng tắm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

"Ký chủ, ngài ổn chứ?"

Giọng nói điện tử khác hẳn với thứ âm thanh cứng nhắc khi tuyên bố nhiệm vụ của cô ở thế giới này vang lên, Dịch Thi lắc đầu nói bằng ý nghĩ: Tao không sao, tao chỉ muốn ở một mình một lúc.

Chắc hẳn là do hệ thống phát hiện ra tâm trạng dao động bất thường của cô nên mới đột nhiên online.

"Được, nếu không chịu được thì ngài nên dùng dịch vụ làm phai nhạt cảm xúc đi."

Không sao đâu, để tao yên đi.

Đúng, người làm nhiệm vụ có thể chọn thực hiện dịch vụ để làm mờ nhạt và loại bỏ cảm xúc của họ, nhưng Dịch Thi đã không chọn làm như vậy.

Cô cần cảm giác tội lỗi đó.

Một hình phạt cho sự ích kỷ của cô và một cách để giữ lại nhân tính của mình.

Nếu việc làm ác không còn mang đến gánh nặng tâm lý nữa thì việc cô đánh mất chính mình và trở thành ác ma chỉ là vấn đề thời gian, và cô không muốn như vậy.

Mười phút sau, Dịch Thi hít một hơi thật dài để khôi phục lại tinh thần, tâm hồn cô từ lâu đã không còn trẻ nữa, đạo lý gì nên hiểu cô đều hiểu.