Cô ấy hiểu hiện tại nổi giận cũng không có tác dụng gì, đối phương làm như vậy, đương nhiên có mục đích, cô ấy cố gắng hợp tác là được.
“Sau chuyện ở sân thượng, tôi đã cân nhắc rất lâu, có lẽ chỉ có phá hủy cô hoàn toàn, anh Tuấn mới không để ý đến cô nữa.”
"Ý cô là gì?" Bạc Lương bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
"Chính là ý cô nghĩ đấy." Dịch Thi chớp mắt đầy vẻ vô tội.
"Cô điên rồi!" Bạc Lương lạnh lùng trừng mắt nhìn Dịch Thi.
Dịch Thi cười thật lòng, từ lúc cô bị chọn làm nhiệm vụ đã có nhiều người nói cô điên, nhưng đáng tiếc là cô không điên, cô chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
"Phòng trong cùng trên tầng hai, đến đó tắm rửa rồi chờ đi." Dịch Thi đứng dậy hất cằm về phía tầng trên.
"Cô có biết cô đang làm gì không?" Bạc Lương vẫn khá bình tĩnh.
"Tôi biết... Bắt cóc tống tình cộng với việc ép buộc trẻ vị thành niên..." Dịch Thi vui vẻ dang tay ra.
“Vậy cô nghĩ tôi có thể làm theo lời cô bảo sao?”
“Dĩ nhiên là cô sẽ làm, cô không thể trơ mắt nhìn mẹ chết vì mình mà không làm gì cả mà.”
Bạc Lương siết chặt hai nắm tay rồi lại từ từ thả lỏng ra, nhấc bước đi lên cầu thang.
Cô ấy đã suy nghĩ về tất cả các giải pháp, và cuối cùng đi đến kết luận rằng cô ấy không có quyền lực và không có ảnh hưởng, không thể làm gì khác ngoài việc làm theo những gì được bảo.
Quên đi, cô ấy cũng chẳng để đến trinh tiết gì đó, so với việc mẹ không bị tổn thương thì chút mất mát cô ấy phải chịu chẳng là gì cả.
"Thế này cũng hơi quá bình tĩnh rồi nhỉ..." Nhìn bóng dáng Bạc Lương biến mất ở cầu thang, Dịch Thi không khỏi lẩm bẩm.
Cô tự hỏi, cho dù là bà cô lão luyện như cô, gặp phải chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh như đối phương được, có lẽ phải có mười mấy năm chịu đựng khổ sở mới có thể trau dồi tâm trí như thế.
Tương lai sẽ còn phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Đám thần đáng chém ngàn đao này, không phù hộ thế nhân thì thôi, lại còn làm hại thế nhân.
Tuy nhiên, cô không có tư cách gì để lên án họ, dù sao thì cô bây giờ cũng tương đương với đao phủ trợ giúp hôn quân(*).
(*) Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Trong truyền thuyết vua Trụ là một hôn quân, trợ giúp vua Trụ tức là giúp hôn quân làm việc ác.
Dịch Thi trở lại phòng ngủ, lấy từ dưới gầm giường ra chiếc hộp đựng đầy đồ chơi đủ loại đủ màu sắc mà cô đã mua sẵn, lưỡng lự chọn đi chọn lại một hồi, cuối cùng chỉ lấy ra một chai thủy tinh nhỏ trong suốt chứa mấy viên thuốc nhỏ màu đỏ.
Mặc dù nhiệm vụ lần này không bắt buộc đánh thuốc nhưng cô cảm thấy dùng thuốc sẽ tốt hơn, lần đầu tiên bị ép buộc chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Nếu có thuốc, ít nhất một chút nỗi đau thể xác có thể được xoa dịu.
Bên kia, Bạc Lương sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, nhìn căn phòng lạnh lẽo như phòng khách sạn nhếch khóe miệng, chờ đợi địa ngục đến.
Chẳng bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, nhưng không giống như những gì cô tưởng tượng, vị khách không phải là một người đàn ông ghê tởm hay cơ bắp mà là Dịch Thi, người cũng đang mặc áo choàng tắm và hiển nhiên vừa mới tắm xong.
"Uống nó rồi cởi hết ra nằm lên giường đi." Đưa thuốc ra, Dịch Thi ra lệnh.
"So với cái này, tôi cần thuốc tránh thai hơn." Bạc Lương nhìn mà không lấy.
"Haha, phụ nữ quan hệ với nhau không có thai đâu, cứ uống cái này cho trợ hứng thôi." Dịch Thi cảm thấy thích thú trước sự hài hước mỉa mai của Bạc Lương.
"Ý cô là gì?" Bạc Lương có chút không thể tin được.
"Tại sao cô cứ thích biết rồi còn hỏi thế nhỉ? Nhanh lên nào." Giọng Dịch Thi nhẹ nhàng.
Ngẩn ngơ một lúc, Bạc Lương mím môi cầm lấy lọ thuốc, đổ ra một viên bỏ vào miệng, cô ấy muốn nuốt chửng nhưng không ngờ viên thuốc vừa vào miệng là tan chảy ngay, thực ra cũng khá ngọt.