Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 2

"Dịch Thi, cô muốn làm gì?" Nam Cung Tuấn quát lớn, nhanh chóng bước tới kéo Bạc Lương vào trong ngực.

Dịch Thi nheo mắt lại, Bạc Lương nhìn thấy rất rõ sát khí lóe lên từ trong mắt cô, cảm thấy dù mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch thanh danh được.

Hiển nhiên, lúc này cô ấy cũng đơn thuần cho rằng Dịch Thi thích Nam Cung Tuấn, không hề nhìn ra sát khí của đối phương đang hướng về người phía sau mình.

“Haha, cũng không muốn làm gì, thấy cô ta bị ướt hết thế kia thì quan tâm một chút thôi.” Dịch Thi nhẹ nhàng mỉm cười, hạ tay trái xuống.

Có lẽ là để cô nhập vai tốt hơn, chủ cũ cơ thể ở nơi này cũng giống như ở thế giới trước, cũng thuận tay trái, và bản thân cô cũng là người thuận tay trái.

"Tôi cảnh cáo cô Dịch Thi, Bạc Lương là của tôi, cô đừng hòng chạm vào cô ấy!"

Nghe được lời nói thù hận của Nam Cung Tuấn, cô còn chưa kịp hành động, đã bắt đầu thấy có lỗi trước với Bạc Lương, thật sự là nằm không cũng trúng đạn.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Dịch Thi mỉm cười, Bạc Lương sao? Cảm giác người cũng như tên, mát mẻ như đầu xuân, thoải mái không tê buốt.

Đáng tiếc, cô cũng nói đối phương hoàn toàn là người đúng như tên, thực sự sẽ lạnh lùng lắm đây.

Ba ngày tiếp theo, Dịch Thi tạm thời gác lại nhiệm vụ, không để ý tới sự thúc giục của hệ thống, tập trung tìm hiểu và thích ứng với quan hệ với mọi người của chủ cũ cơ thể này.

Chỉ sau khi đã thích nghi với vai diễn của mình, cô mới có thể thoải mái bắt đầu nhiệm vụ, cô đã quen hành động với một kế hoạch đầy đủ và được tính toán kỹ lưỡng.

Dù sao thì lúc thích ứng xong cô cũng sẽ bắt đầu nhiệm vụ, và sẽ không lơ là, cô thực sự không muốn tự mình trải nghiệm những gì đã xảy ra với cô gái trẻ đó.

Mà ba ngày nay Dịch Thi thật sự không sai người khác bắt nạt cô ấy, nhưng Bạc Lương vẫn không yên tâm, đừng hiểu lầm, không phải cô ấy dao động, cô ấy chỉ sợ đối phương bày ra chuyện lớn gì mà thôi.

Cho đến ngày thứ tư, mẹ cô mất tích, lúc Dịch Thi gọi điện cho cô ấy Bạc Lương mới hiểu rằng cô ấy không lo hão gì cả, đối phương thật sự đang ủ mưu lớn.

Bắt cóc... Đối phương điên rồi sao?

"Mẹ tôi đâu?"

Cô ấy chạy vội đến một biệt thự nhỏ ở ngoại ô theo địa chỉ mà Dịch Thi gửi, được vệ sĩ ở đó đưa vào phòng khách, chỉ nhìn thấy Dịch Thi đang thoải mái tự đắc chứ không có ai khác.

"Không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy đấy?" Dịch Thi rất kinh ngạc nhìn Bạc Lương, thanh niên ngày nay đều thành tinh rồi sao?

"Mẹ tôi đâu?" Không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Dịch Thi, giờ cô ấy chỉ quan tâm đến tình hình của mẹ mình.

"Bà ấy à, ổn." Dịch Thi khoanh chân lại, chân trái đung đưa qua lại.

"Bà ấy ở đâu?" Bạc Lương cuối cùng cũng không còn bình tĩnh nữa, sốt ruột hỏi.

"Dù sao cũng không có ở đây..." Bạc Lương càng lo lắng thì cô càng vui vẻ, giọng điệu Dịch Thi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Nếu cô thả mẹ tôi ngay lập tức, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra và sẽ không truy cứu nữa." Bạc Lương hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Haha, truy cứu thì có thể làm được gì?" Dịch Thi cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn Bạc Lương: “Có chứng cớ gì không?”

"Cô!" Điệu bộ ngang ngược của cô làm Bạc Lương bắt đầu tức giận.

"Cô có thể thử đến đồn cảnh sát xem xem, liệu họ có khả năng điều tra đến chỗ tôi, hay tôi sẽ yên bình thoát khỏi diện tình nghi, nhân tiện xé cái giấy phạt nhé." Dịch Thi nghịch điện thoại di động, nghiền ngẫm nhìn Bạc Lương.

Bạc Lương nghe vậy lập tức nổi giận, nhưng cũng lập tức kiềm chế cơn giận, nhắm mắt lại: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Gia đình đơn thân nghèo khó khiến cô ấy từ nhỏ đã bị bắt nạt, để không gây phiền toái cho mẹ, theo thời gian tích lũy, cô ấy chẳng những trở nên ít dao động về mặt cảm xúc, tính kiên nhẫn cũng mạnh mẽ hơn nhiều.