Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 1: Chiếm hữu

Cô vốn định đi dạo quanh khuôn viên trường trước khi mục tiêu nhiệm vụ làm phát động tuyến nhiệm vụ chính, nhưng vừa quay người lại thì cánh cửa sân thượng đã bị đẩy mở ra.

Một thiếu nữ cả người ướt sũng bước lên sân thượng, thiếu nữ này có vẻ ngoài ở mức trung bình đến cao, có thể coi là thanh tú, khí chất hơi lãnh đạm.

Không phải lạnh nhạt cũng không phải lạnh lùng, mà chính là kiểu điềm đạm thanh lãnh, khiến Dịch Thi vừa nhìn đã cảm thấy đối phương rất đặc biệt, vừa ưa nhìn lại có khí chất độc nhất vô nhị.

Tục ngữ nói, dung mạo dễ tìm, khí chất khó có, khuôn mặt có đẹp mấy mà nhìn nhiều cũng sẽ đến lúc không còn cảm giác chấn động, nhưng khí chất lại không như thế, khí chất khiến người ta lần nào nhìn vào cũng có cảm giác như lần đầu, có thể ngày này qua ngày khác cảm giác đó sẽ có thay đổi, nhưng nhất định không tiêu tan.

"Dịch Thi, cô chơi đủ chưa?"

"Kích hoạt nhiệm vụ chính, dùng vũ lực chiếm lấy trinh tiết của mục tiêu nhiệm vụ Bạc Lương."

Nhiệm vụ chính phát ra cùng lúc với giọng nói của cô gái trẻ, khóe miệng Dịch Thi nhếch lên khẽ đến mức không thể nhận ra, quả nhiên, sở thích của các vị thần quái đản thế đấy.

Không đời nào có chuyện để cho yêu đương bách hợp lãng mạn thuần khiết được, trước tiên phải cᏂị©Ꮒ, sau đó lạm dụng, cuối cùng mới yêu, có độc.

"Tôi đã nói rồi, nếu cô còn quấy rầy anh Tuấn nữa tôi sẽ không để cô có ngày nào tốt lành đâu." Dịch Thi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn nhớp nháp để gọi ra tên nam sinh là trung tâm sự mâu thuẫn của hai người.

"Anh Tuấn" này tên đầy đủ là Nam Cung Tuấn, cái tên Tom Sue(*) như vậy đã thể hiện rất rõ hình tượng của anh ta, mỹ nam số một của trường tư thục Kinh Hoa, thiên tài, vạn người mê.

(*) Phiên bản nam của Mary Sue

Với khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt u buồn, con cháu của một gia tộc quyền thế... Không, cô không thể hồi tưởng được nữa, càng nghĩ càng làm cô nhớ đến một số cuốn tiểu thuyết cô từng đọc khi tuổi trẻ vô tri, giờ nhìn lại chỉ thấy vừa ảo vừa sến.

"Tôi đã bảo không phải tôi quấy rầy anh ta mà là anh ta lúc nào cũng quấy rầy tôi." Bạc Lương hít một hơi thật sâu và giải thích lần thứ n.

Cô ấy bây giờ chỉ muốn học thật tốt, thi vào một trường đại học tốt, sau này tìm một công việc tốt để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, không có hơi sức mà nghĩ đến chuyện tình cảm, sao không ai tin cô ấy chữ?

Nam Cung Tuấn đúng là mỹ nam số một ở trường này, nhưng không phải vạn người mê, cũng không phải cô gái nào cũng si mê rồi muốn tán tỉnh anh ta.

"Haha, đã ngại còn nghiện à, Bạc Lương, cô đúng là giỏi làm bộ đấy." Dịch Thi lạnh lùng cười một tiếng, cô cao hơn Bạc Lương một chút, bước ra thuận tay thô bạo nhéo cằm đối phương, hung ác nói: "Rõ ràng là xấu xí như vậy, làm sao anh Tuấn lại nhìn trúng cô chứ?"

"Anh ta nhìn trúng ai là vấn đề của anh ta, thay vì phí công phí sức đối phó với tôi, tốt nhất là cô nên đi bám lấy nịnh nọt anh Tuấn của cô đến khi có kết quả đi."

Phải nói rằng những lời nói lạnh nhạt của Bạc Lương đúng như hằng đẳng thức chắc như đinh đóng cột vậy, làm Dịch Thi còn chưa thích ứng với vai diễn của mình gần như không nói nên lời.

Đơn giản là bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy, những nữ phụ ác độc đó lúc nào cũng đối phó nữ chính để làm cái gì chứ? Chỉ tổ mất điểm thôi, sao không dành nhiều tâm huyết cho nam chính nhỉ? Biết đâu lại thành công thì sao.

"Bạc Lương cô..." Dịch Thi gạt bỏ những suy nghĩ ngoài lề, nhanh chóng nhập vai giơ tay định tát, đúng lúc này cửa sân thượng lại một lần nữa bị đẩy ra.

Nhìn Nam Cung Tuấn dường như in đậm hai chữ nam chính phía trên đầu, khóe miệng Dịch Thi lại co giật.

Cô sắp không chịu được nữa rồi, trái tim bà lão mà cơ thể lại rơi vào hoàn cảnh tuổi trẻ oái oăm, cô thực sự khó nhập vai lắm đấy.