“Vậy thì được, tất cả những gì ngươi cần làm bây giờ là chịu đựng hình phạt của các đại nhân với lòng biết ơn.”
Sau khi người đàn ông anh tuấn nói xong, phớt lờ lời cầu xin tha thứ của cô gái trẻ, anh ta chỉ huy người của mình lần lượt đưa ra các loại dụng cụ tra tấn và lần lượt tra tấn cô ấy.
Cơ thể bị tổn hại ư? Không sao cả, dùng phép thần là cô ấy lập tức trở về trạng thái ban đầu, còn thần trí bị tổn hại ư? Cũng không sao cả, phép thần có thể giúp cô ấy khôi phục thần trí.
Cô gái trẻ bị các loại quái thú đủ màu sắc đùa giỡn, bị tra tấn bằng đủ loại khổ hình, Dịch Thi không đành lòng xem nữa, nhưng hệ thống lại khẳng định không có quyền tắt màn hình, để tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của cô gái vang vọng khắp không gian bịt kín.
"Cảm tạ các vị đại nhân ban ơn, tôi nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, sẽ không tái phạm nữa, cảm tạ..."
Cuối cùng, cô gái trẻ bị kéo tóc, cả người nhếch nhác đáng thương, mỉm cười máy móc lặp đi lặp lại những gì người đàn ông anh tuấn đã bảo cô ấy nói, trong khi các vị thần trên cao cười ha hả không ngừng.
"Những người làm nhiệm vụ, hãy ghi nhớ những gì các ngài đã thấy ngày hôm nay, nếu không các ngài sẽ là người tiếp theo được dạy dỗ." Người đàn ông anh tuấn hất cô gái trẻ ra và kết thúc phát sóng trực tiếp bằng những lời lẽ ác ý.
Dịch Thi đã đoán được đại khái, có lẽ xung quanh cô có vô số không gian hạn chế, trong đó đều có người làm nhiệm vụ, sau khi xem truyền hình trực tiếp, cô không biết người khác làm những gì cảm thấy thế nào.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là dù không muốn vượt qua giới hạn liêm sỉ của mình lần nữa, cô cũng tuyệt đối không thể làm nhiệm vụ thất bại và phạm sai lầm.
Cái gọi là hình phạt đáng sợ hơn cô tưởng tượng gấp mấy lần.
Bọn họ... thực sự là thần sao? Trừ vẻ bề ngoài, họ có cái gì trông giống hành vi của một vị thần đâu?
Nếu các vị thần là tồn tại như vậy thì thà đừng bao giờ tồn tại còn hơn.
"Được rồi ký chủ, thời gian lại tiếp tục trôi rồi, kịch bản cũng đã chọn xong, xin hãy nhớ kỹ và đừng OOC nhé."
Giọng nói điện tử của hệ thống làm cho Dịch Thi giật mình tỉnh táo lại, chưa đợi cô điều chỉnh tâm trạng, kịch bản đã đổ vào đầu cô.
Lần này vẫn là một tiểu thế giới lấy bối cảnh thế kỷ 21, kịch bản diễn ra trong trường học, tưởng chừng như bớt khó khăn hơn nhưng thực tế không phải.
Bởi vì mối quan hệ giữa các cá nhân lần này phức tạp hơn nên bối cảnh là cô và mục tiêu thu phục bề ngoài là tình địch, mà thân phận của cô là một nhân vật nữ phụ điển hình, một mỹ nữ trắng trẻo con nhà tài phiệt, mục tiêu thu phục là một học sinh xuất sắc nhà nghèo.
Đại khái là rất khuôn sáo, ngôi trường "quý tộc", con nhà giàu và học sinh nghèo nhập nhằng với nhau trong trường.
Nhưng Dịch Thi biết diễn biến cốt truyện chắc chắn sẽ không rơi vào khuôn sáo, bởi vì cô ở nhóm làm nhiệm vụ bách hợp, và cũng bởi vì làm sao những vị thần "mát mẻ thoát tục" kia lại có thể thích hướng đi sáo mòn chứ? Nó chắc chắn sẽ được sửa đổi thành "tuyệt vời và kí©ɧ ŧɧí©ɧ".
"Đã nhận được kịch bản, dịch chuyển đi trong 10 giây, 10, 9, 8..."
Giống như lần trước, sau khi trải nghiệm cảm giác không trọng lực, cô đã ở trong thế giới của nhiệm vụ, theo đó là ký ức của cơ thể ban đầu hòa nhập với cô.
Sau khi tiêu hóa ký ức, Dịch Thi mở mắt ra, xung quanh yên tĩnh, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, cô quan sát xung quanh, hẳn là đang ở trên sân thượng, cô đi đến rìa sân, đập vào mắt chính là sân thể dục trải thảm nỉ rất rộng.
Quả nhiên, theo ký ức của chủ cũ, cô đang ở trên sân thượng của một trong những tòa nhà của trường học.
Cuộc sống học đường sao... Nếu nhiệm vụ thực sự nhẹ nhàng một chút, cô cũng rất muốn từ từ thư giãn về lại cuộc sống học đường.