"Hít... Ưm a..." Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới khi lần đầu tiên Dịch Thi hạ thấp người gần như khiến Vương Manh lập tức lêи đỉиɦ.
“Trong xe không có thuốc khẩn cấp nên tôi chỉ có thể dùng nước bọt để khử trùng.” Giọng của Dịch Thi nghèn nghẹn phía dưới.
"Ưm, chị Dịch Thi ưʍ... Ha ah ưm?" Đang lúc mơ màng Dịch Thi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, Vương Manh vừa khó hiểu vừa thèm muốn nhìn đối phương.
“Con mèo nhỏ háu ăn này, bị thương còn phát nứиɠ được hả?” Dịch Thi bất đắc dĩ cười, định mặc quần lên cho Vương Manh.
Vương Manh vội vàng ngăn cản động tác của Dịch Thi, sau đó nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ bừng nói: "Chị có thể đi vào phía sau mà..."
Dịch Thi sửng sốt một chút, sau đó cười tà ác: "Cục cưng, bò xuống mở hai chân ra, tôi phải trừng phạt thích đáng con mèo nhỏ tham ăn lúc nào cũng phát nứиɠ này mới được."
Vương Manh mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo .
Hai người ở trong bãi đậu xe suốt hai tiếng đồng hồ rồi mới lái xe đi.
Khi trở lại phòng thí nghiệm, sau khi Vương Manh xin nghỉ phép, Dịch Thi xử lý vết thương cho cô gái rồi ôm vào phòng giám sát cạnh phòng thí nghiệm giai đoạn mới.
Lúc này, cặp đôi "đau khổ" trong phòng đều bị trói tay sau lưng, một đứng một quỳ, Bạch Tuyết nâng hạ đầu liên tục để khẩu giao cho Chung Lương.
"Thế nào rồi?" Dịch Thi liếc nhìn một cái rồi quay sang người đàn ông đeo kính bên cạnh.
"Đã gần đến giai đoạn giữa, vật thí nghiệm đang ngày càng phối hợp hơn." Người đàn ông đeo kính đẩy kính lên nói.
Với loại thuốc và dữ liệu hoàn hảo, toàn bộ thí nghiệm đã hoàn thiện và đương nhiên tiến trình có thể nhanh chóng hơn.
"Nhanh lên, nếu thành công hãy bắt đầu sản xuất hàng loạt cho bên trên đi, đã đến lúc bắt đầu nội dung thử nghiệm mới rồi." Dịch Thi nhếch môi.
Chủ cũ đã tiến hành thí nghiệm này trong suốt 5 năm, và đối với người luôn thích sáng tạo và thách thức, nếu đã đạt được kỳ vọng thì việc lặp lại thí nghiệm thêm nữa cũng chẳng có giá trị gì.
Chỉ sau nửa tháng Bạch Tuyết đã hoàn toàn chìm đắm, khi bước ra khỏi cửa nhà máy để nhìn thấy bầu trời lần nữa, cô ấy đã thoáng ngây người, mặc dù cô ấy không cảm thấy vui sướиɠ như Vương Manh nghĩ, nhưng không còn muốn muốn xé nát Dịch Thi và phá hủy mọi thứ nữa.
Bởi vì đối phương đã nắm quá nhiều điểm yếu của cô ấy và Chung Lương, nếu mọi chuyện đã kết thúc, cô ấy và người yêu được tự do, vậy cần gì phải cá chết lưới rách làm cho cuộc sống sau này cũng hỏng bét chứ?
"A Tuyết, em đang nghĩ gì thế?" Chung Lương vòng tay qua eo Bạch Tuyết, tươi cười rạng rỡ.
Nhìn nụ cười của anh ta vẫn như trước, Bạch Tuyết bỗng nhiên lo được lo mất ôm lấy anh ta: "A Lương, đừng bao giờ rời xa em, em không thể sống thiếu anh đâu."
Chỉ có Chung Lương biết và sẽ bao dung tất cả mọi đau khổ của cô ấy, nếu mất đi đối phương, cô ấy không biết sau này sẽ phải làm sao.
"A Tuyết ngốc nghếch, sao anh có thể rời xa em chứ? Em có muốn đi, anh cũng không cho em đi." Chung Lương ôm lấy Bạch Tuyết, giọng điệu thương yêu, nhưng vẻ mặt lại đầy sự chiếm hữu biếи ŧɦái.
"A..." Đột nhiên bị vật cứng chọc vào bụng, Bạch Tuyết khẽ kêu lên một tiếng.
"Xin lỗi, anh không cố-"
Bạch Tuyết kiễng chân lên dùng môi chặn lời xin lỗi của Chung Lương, hôn một cái, nhẹ nhàng mỉm cười ấn vào vật cứng rắn: "Chúng ta về nhà đi, em cũng không chịu nổi rồi."
Họ có thể bắt đầu lại lần nữa, dù không thể quay lại ngày xưa, nhưng họ biết tất cả về nhau, trái tim họ gắn kết, họ không cần phải che giấu sự xấu xí và ham muốn của mình, và họ cùng nhau bước tiếp, cùng nhau chìm đắm trong niềm vui sướиɠ trong “cuộc sống mới”.
"Tất cả nhiệm vụ đã hoàn thành, 10 giây sau sẽ trở lại không gian để chấm điểm đánh giá, 10, 9, 8..."
Nhìn Vương Manh chìm vào giấc ngủ sâu sau trận tɧác ɭoạи, Dịch Thi nhếch khóe miệng, nửa đoạn thời gian cuối ở đây cô đã cố gắng hết sức để nắn lại tính cách của chủ cũ cơ thể này, để chủ cũ không bệnh hoạn như trước nữa.