"Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu à? Haha, tôi thấy có mà cô đã có được phòng thí nghiệm riêng như cô muốn thì đúng hơn đấy nhỉ?" Y tá trưởng cười lạnh lùng, không hề tin đối phương từ chức vì sắp ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Dịch Thi chỉ lạnh lùng nhìn y tá trưởng mà không nói gì, dùng hành động để biểu đạt ngầm đồng ý.
"Để tôi đi giúp cô, tôi nghĩ lương chắc chắn phải cao hơn ở đây." Y tá trưởng cởi bỏ lớp ngụy trang, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, cả tình yêu sâu sắc.
“Không cần, tôi sẽ không đến quá gần thứ không có giá trị.” Dịch Thi thẳng thừng lạnh lùng từ chối.
Vẻ mặt y tá trưởng cứng đờ, sau đó vừa không cam lòng vừa dữ tợn nói: "Vương Manh thì sao? Đừng tưởng tôi không biết cô còn dây dưa với cô ta!"
Nếu được đối xử bình đẳng thì cô ấy chỉ có thể bất lực bỏ cuộc, nhưng rõ ràng đã có những trường hợp ngoại lệ xuất hiện, vậy tại sao cô ấy lại không thể?
“Cô ấy thì khác.” Nhắc tới Vương Manh, thái độ lạnh lùng của Dịch Thi cũng dịu đi.
"Khác chỗ nào chứ?" Y tá trưởng không thể hiểu được.
"...Tôi yêu cô ấy, cô ấy không chỉ là vật thí nghiệm của tôi." Dịch Thi dừng lại một lúc và chọn câu trả lời tốt nhất và có thể dập tắt hoàn toàn hy vọng của y tá trưởng.
"Ha, là như thế à..." Thay vì bộc phát, y tá trưởng hoàn toàn suy sụp.
"Thực ra cô còn may mắn hơn cô ấy đấy, đi tìm bác sĩ tâm lý sau đó sống thật tốt." Dịch Thi chân thành nói.
Y tá trưởng đã bị tra tấn nhưng vẫn có cơ hội tự giải thoát, nhưng Vương Manh lại là mục tiêu thu phục, chỉ có thể sống dưới sự điều khiển của chủ cũ đến hết cuộc đời.
Có lẽ Vương Manh vui mừng vì điều đó, nhưng khách quan mà nói vẫn không thể bỏ qua việc mối quan hệ giữa hai người là kiểu bệnh hoạn được.
"Haha, chính cô đã biến tôi thành ra thế này, bây giờ lại tới đây bày đặt cho tôi lời khuyên chân thành, cô thật tàn nhẫn." Y tá trưởng ngồi thụp xuống ôm lấy cơ thể mình, giọng điệu nghẹn ngào.
Mà trong lòng Dịch Thi cảm thấy vô cùng oan uổng, những chuyện y tá trưởng phải chịu đựng thật sự không liên quan gì đến cô, cái nồi này cô không đội.
"Nhiệm vụ chính đã hoàn thành."
Đột nhiên âm thanh của hệ thống vang lên khiến Dịch Thi sửng sốt, cô kịp phản ứng, lập tức bắt đầu quan sát xung quanh, sau đó nhìn thấy Vương Manh rưng rưng nước mắt nhưng lại nở nụ cười nhìn mình, cô cũng nhếch môi cười lên, không còn quan tâm đến y tá trưởng đang tan nát cõi lòng ở đó, quay người đi về phía đối phương.
"Đến bãi đậu xe làm gì?"
"Tìm chị."
Vương Manh lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ, giống như lần đầu tiên gặp Dịch Thi, vui vẻ đáng yêu vô ưu vô lo.
"Em về trước đi, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, có chuyện gì để tối nay nói." Dịch Thi xoa đầu đối phương an ủi.
"Được ạ, hít..."
Vương Manh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vừa bước một bước, sắc mặt đã tái nhợt, đứng không vững.
"Sao vậy?" Dịch Thi lo lắng đỡ Vương Manh.
"Chỗ đó đau quá."
Nghe vậy, Dịch Thi đặt luôn thùng carton xuống, sải bước bế Vương Manh lên đi sang bên cạnh xe rồi mở khóa thả cô gái vào, sau đó mới lấy thùng carton vào theo, khóa cửa xe, hạ ghế xe xuống, để Vương Manh nằm ngả người rồi cởϊ qυầи cô gái để kiểm tra.
Cô nhẹ nhàng rút cây gậy mô phỏng ra, thấy thậm chí còn chảy ra một chút máu bèn cau mày hỏi: "Sao lại thành thế này?"
"...Em tưởng chị đi không từ biệt, lúc đó sốt ruột quá chạy thẳng đến đây, cho nên..." Vương Manh cắn môi, hơi đỏ mặt lên.
Cô ấy cũng phải ngốc lắm mới tin chuyện Dịch Thi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nghĩ lại mới thấy nếu đã đạt được mục tiêu có phòng thí nghiệm của riêng mình, tất nhiên đối phương không cần phải kiếm sống như một bác sĩ bình thường nữa .
"Hê."
Dịch Thi cười nhẹ cúi người xuống, liếʍ lên khe suối của Vương Manh, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ.