"Nhưng..." Vương Manh muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy không tranh cãi nữa, chỉ còn lại cảm giác bản thân thật may mắn, cô ấy không biết cả đời sống trong sự dối trá đẹp đẽ có thực sự là hạnh phúc hay không, cô ấy chỉ biết vẻ đẹp tàn nhẫn của Dịch Thi mới là thứ tự do cô ấy càng muốn có hơn.
***
Một tuần mới, một khởi đầu mới, mọi thứ ở bệnh viện số Một vẫn như cũ, điều thay đổi duy nhất là Bạch Tuyết không đến làm việc.
Y tá trưởng cũng không ngạc nhiên, cũng không biết là Dịch Thi thu xếp với cô ấy, hay Chung Lương lấy tư cách bạn trai đến xin nghỉ.
Về việc Bạch Tuyết hai ngày không về nhà, hẳn Dịch Thi luôn hành động không sơ hở đã nghĩ ra cách rồi đúng không?
Dù sao hai người Chung Lương và Bạch Tuyết đã ra mắt cha mẹ hai bên rồi, muốn che đậy thì dễ như trở bàn tay.
À, bản thân Vương Manh nhìn có vẻ cũng không khác ngày thường là bao, nhưng thực ra có khác, chính là hôm nay cô ấy mặc một chiếc qυầи ɭóŧ đặc biệt để làm việc.
Cây gậy mô phỏng dày bằng hai ngón tay lấp đầy khe suối, mỗi bước đi đều là cực hình, buổi sáng khi đi kiểm tra phòng bệnh, cô ấy suýt thì không nhịn được lêи đỉиɦ giữa đường, nhưng cuối cùng may mà không gặp nguy hiểm gì.
Dường như Dịch Thi đã vô tình có thêm một thú vui quái ác nào đó, luôn thích thú với trạng thái kìm nén hoặc cực kỳ xấu hổ của Vương Manh.
"Ư a, ha ư... Ư ư a..."
Vương Manh ngồi trên bồn cầu, hơi tụt chiếc qυầи ɭóŧ xuống, mạnh bạo đẩy chiếc gậy mô phỏng vào khe suối giữa hai chân, rồi cơ thể rùng mình lêи đỉиɦ.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, cô ấy không tìm thấy Dịch Thi nên chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh tự an ủi, tuy đã lêи đỉиɦ nhưng luôn không có được cảm giác vui sướиɠ và hạnh phúc khi được chính tay Dịch Thi đưa lên.
Cô ấy rút giấy vệ sinh ra lau cửa khe suối và chiếc gậy bên trong qυầи ɭóŧ đặc biệt, rồi lại nhét thẳng chiếc gậy mô phỏng vào lần nữa để kéo quần lên.
Cô ấy thường xuyên ỡm ờ đón nhận những việc làm của Dịch Thi, chẳng hạn như bây giờ, dù việc nhét cây gậy vào là cực hình đối với cô ấy nhưng đó cũng là minh chứng cho sự chiều chuộng của Dịch Thi với cô ấy.
Chỉ cần là Dịch Thi trao cho, dù là tra tấn, từ tận đáy lòng cô ấy vẫn vui lòng chịu đựng.
"Này, cậu nghe gì không? Chủ nhiệm Dịch từ chức rồi."
"Thật đấy à? Đột ngột như vậy sao?"
“Thật đấy, chính tai tớ nghe được mà, nghe nói chị ấy có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cơ hội hiếm có như vậy, xem ra việc từ chức là chắc chắn rồi.”
"Ầy, thế thì tiếc thật đấy."
Vương Manh cứng người khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai y tá vừa đi ngang qua, sau đó quay lại và kéo một người trong số họ.
"Cậu có biết bây giờ chủ nhiệm Dịch đang ở đâu không?" Chẳng trách cô ấy không tìm được người.
Thế này là có ý gì? Ra đi không lời từ biệt ư?
"Chắc là đã về rồi ấy? Vừa lúc nãy chị ôm đồ đạc đi ra bãi đậu xe rồi." Y tá hơi sửng sốt trước sự hấp tấp của cô gái, nhưng vẫn nói cho cô ấy biết sự thật.
"Cảm ơn."
Vương Manh nghe vậy lập tức buông đối phương ra, nhấc chân chạy, trong mắt trong lòng chỉ có duy nhất tin tức đột ngột này, hoàn toàn không để ý đến cảm giác ngứa ran do gậy mô phỏng mang lại.
Cô gái chạy đến bãi đậu xe lo lắng nhìn quanh quất, khi nhìn thấy Dịch Thi quay lưng về phía mình, trong tay ôm thùng carton đứng cạnh xe cấp cứu không biết đang làm gì mới vui mừng, nhanh chóng chạy lại.
Khi đến gần hơn, cô ấy mới nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện của ai đó, hình như có người đang đứng đối diện nói gì đó với Dịch Thi. Cô gái không khỏi dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
“Sao cô lại đi đột ngột thế?”
"À, cơ hội hiếm có." Thái độ và giọng điệu của Dịch Thi đều lạnh nhạt.