"Thực xin lỗi Tiểu Tuyết. . . " Vương Manh cúi đầu, cộc lốc nói.
"Có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cậu không?" Thay vì trách móc, Bạch Tuyết nhẹ nhàng hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
Vương Manh đỡ Bạch Tuyết vào phòng tắm, để đối phương tự tắm rửa, còn mình đứng bên kể lại mọi chuyện.
Đó không chỉ là cảm giác tội lỗi, mà là có một số việc đã dồn nén trong lòng cô ấy quá lâu, cô ấy cần một lối thoát.
"Cho nên, cậu lựa chọn Dịch Thi đã hãm hại cậu, từ bỏ tôi, người bạn thật sự quan tâm cậu?" Bạch Tuyết cười nhẹ, giọng điệu bình tĩnh, khiến Vương Manh không thể nhìn rõ tâm trạng của cô ấy rốt cuộc là như thế nào.
"Thật xin lỗi..." Vương Manh ngoài xin lỗi ra, không biết nên nói cái gì.
Mọi thứ đều là sự thật, cô ấy không còn chỗ để bào chữa.
“Cho dù không có cậu, có lẽ tôi cũng không thể thoát khỏi tất cả những chuyện này, nhưng việc cậu làm vẫn khiến tôi ớn lạnh…” Không có mắng mỏ, không có trách móc, chỉ có tràn đầy thất vọng.
Vương Manh đau lòng, mở miệng lại khép miệng lặp lại mấy lần mới nói: "Yên tâm, chị Dịch Thi sẽ không lấy mạng các cậu, cái gọi là cải tạo cũng sẽ không quá đau đớn, có lẽ không chừng về sau cậu sẽ cảm kích chị Dịch Thi."
Động tác lau người của Bạch Tuyết khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Manh trông không giống như an ủi cô ấy, im lặng một lúc rồi lắc đầu cười nhẹ: "Cậu cũng điên rồi, ở đây mẹ nó toàn là lũ điên."
Là người từng trải, Vương Manh hiểu rất sâu sắc việc này, lại không thể giải thích bằng lời, cô ấy cảm thấy sau này đối phương sẽ hiểu.
Cô ấy giao Bạch Tuyết quấn khăn tắm giao cho người đàn ông mặc áo đen ngoài cửa mang đi, nhìn bóng lưng đối phương biến mất ở góc đường rồi quay lại tìm Dịch Thi báo cáo.
***
"Chị họ, kế hoạch tiếp theo của chị thí nghiệm thế nào để tăng thêm sự nhạy cảm và ham muốn cho cơ thể A Tuyết thế? Điều tôi muốn là cô ấy không thể tách rời khỏi tôi, không phải là ai chạm vào cũng có cảm giác đâu, nếu như A Tuyết bỏ trốn theo người khác thì sao?”
Nhìn Chung Lương thiếu tự tin, Dịch Thi bất đắc dĩ nói: “Nếu hai người cùng chịu khổ, nhìn thấy tình trạng tồi tệ nhất của nhau mà cô ấy vẫn có thể chạy trốn cùng người khác, vậy thì cậu chính là kẻ độc thân bằng thực lực rồi, sống cô độc đến hết đời đi.”
"Đừng như vậy chứ chị họ, không có cách nào để cô ấy không thể chịu được việc bị ai khác chạm vào ngoài tôi hay thứ gì đó tương tự sao?" Chung Lương mặt dày mày dạn tiếp tục quấy rầy Dịch Thi.
"...Tôi không phải là pháp sư hay bác sĩ tâm lý, tôi chỉ có thể biến đổi cơ thể cô ấy, trái tim cô ấy chính cậu phải kiểm soát hiểu không?" Dịch Thi xoa trán, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Cao ráo, đẹp trai, trẻ tuổi lại tương lai hứa hẹn, kết quả còn tự ti hơn bọn loser, bệnh thật.
Cuối cùng Dịch Thi thượng cẳng chân hạ cẳng tay đuổi cổ tên em họ biếи ŧɦái tự ti lắm chuyện đi, thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó mở cửa nói: "Đi ra đi."
Đôi khi Vương Manh này cũng đủ ngốc nghếch ngây thơ, vì tính bảo mật nên khắp phòng thí nghiệm gần như không có góc chết nào để theo dõi, cô lại đang ở trong phòng giám sát với Chung Lương, muốn không phát hiện đối phương nghe lén cũng khó.
Vương Manh cắn môi dưới, từ trong góc đi ra ngoài, nhìn Dịch Thi với vẻ muốn nói lại thôi.
Mới lúc nãy cô ấy còn rất cảm động trước hành động của Chung Lương và mừng cho người bạn thân của mình, nhưng kết quả quay trước quay sau đã phát hiện Chung Lương tưởng yêu đến hèn mọn lại chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện, bây giờ cô ấy gần như không còn tin tưởng nổi trên đời này có người tốt.
"Đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, cứ coi như không biết, đôi khi nếu không xé bỏ vỏ bọc chỉn chu đẹp đẽ thì sẽ không bao giờ thấy được thứ đáng ghê tởm bên trong, lời dối trá không bị lộ ra chính là tốt đẹp." Dịch Thi xoa đầu Vương Manh, nhẹ giọng nói.