Cuối cùng, trong trạng thái vừa đau đớn lại vừa sung sướиɠ, hai người lại một lần nữa vật lộn trong hơn ba tiếng đồng hồ, và lần này Bạch Tuyết trong trạng thái tỉnh táo không hề bất tỉnh.
Cô ấy ngơ ngác nhìn mặt đất, một lúc sau mới nhận ra xung quanh hơi quá yên tĩnh, dường như chỉ còn lại có mình mình.
Cô ấy ngờ vực quay đầu lại, nhìn thấy Chung Lương đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhìn nghiêng, đầu gục xuống đất, từng giọt nước mắt rơi xuống thầm lặng.
Một cảm giác áp bức và đau đớn đến nghẹt thở tràn ngập quanh người.
"A Lương..." Bạch Tuyết đeo khẩu trang da cất tiếng nói nặng nề, có lẽ vì chua xót.
"A Tuyết, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh quá vô dụng, quá thú tính." Thấy Bạch Tuyết còn tỉnh, Chung Lương liền chống chân quỳ xuống bò tới, trên mặt đầy vẻ áy náy và tự trách.
“…Em không trách anh, em tình nguyện.” Bạch Tuyết trong lòng mềm mại, an ủi đối phương.
"Đừng lo, anh sẽ tìm cách để giúp em ra ngoài, anh có lỗi với em A Tuyết..." Chung Lương nghẹn ngào nói không nên lời.
"Được, em tin anh."
Biết rõ có rất ít hy vọng, nhưng vì không muốn Chung Lương tiếp tục tự trách mình, Bạch Tuyết vẫn nhẹ nhàng đồng ý với đối phương.
"Hê, thật cảm động, tôi cũng cảm động rồi này."
"Thứ như chị..."
"Chị họ?"
Giọng nói kinh ngạc của Chung Lương cắt ngang lời mỉa mai của Bạch Tuyết, cô ấy ngơ ngác nhìn Chung Lương, chỉ thấy khuôn mặt đối phương tràn đầy kinh ngạc và khϊếp sợ.
"A Lương, đã nửa tháng không gặp rồi." Dịch Thi thản nhiên gật đầu.
"Chuyện, tất cả những chuyện này đều là do chị làm sao! Tại sao chị lại làm điều này với tôi! Chị điên à?" Sau cú sốc, cơn giận và sự quở trách của Chung Lương đan xen vào nhau, thể hiện sâu sắc dáng vẻ bị người thân phản bội.
"Haha, tôi đang giúp cậu mà, cậu xem xem, không phải cậu đã có được cô ta như cậu mong muốn rồi sao?" Dịch Thi nở nụ cười bệnh hoạn, không có chút ý thức nào về việc táng tận lương tâm mình đã làm.
"Cái... Không A Tuyết, hãy nghe anh giải thích, anh muốn có được em, nhưng anh..."
"Em hiểu, Dịch Thi là người điên, làm sao em có thể tin tưởng cô ta." Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn Dịch Thi, không bị lời nói của cô làm xao động.
Cô ấy hiểu rất rõ ràng Chung Lương là người như thế nào, yêu đủ sâu đậm muốn hưởng thụ là chuyện bình thường, nên chắc hẳn là lúc kể chuyện ra đã vô tình thu hút sự chú ý của Dịch Thi.
Và cũng thật trùng hợp khi bạn gái của em họ lại ở ngay dưới mũi.
"Chị họ, nể tình chúng ta là họ hàng, chị hãy thả A Tuyết đi, tôi sẽ hợp tác với chị làm thí nghiệm, tôi sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn, A Tuyết cô ấy vô tội." Chung Lương quay người lại bò về phía Dịch Thi cầu xin.
Lúc này anh ta không rảnh quan tâm nhiều như vậy, anh ta chỉ muốn người yêu rời khỏi nanh vuốt tà ác.
"Đồ ngu!" Dịch Thi lạnh lùng đá Chung Lương ra, vẻ mặt chán ghét.
"Chị họ, tôi cầu xin chị, tôi cầu xin chị, thả A Tuyết ra, được không?" Chung Lương lại bò tới như không biết đau.
Bạch Tuyết nhìn thấy vừa cảm động vừa tức giận đến đau lòng: "A Lương, đừng cầu xin cô ta, cô ta là một con ác quỷ biếи ŧɦái, chúng ta dù có chết cũng sẽ chết cùng nhau, không cần cầu xin cô ta!"
"A Tuyết... Được, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau." Chung Lương dừng lại một chút, sau đó kiên định trìu mến nhìn Bạch Tuyết.
"Đưa vật thí nghiệm phụ trợ về nhốt lại, cục cưng, giúp bạn tốt của em tắm rửa đi, giai đoạn tiếp theo của thí nghiệm phải đến phòng thí nghiệm khác đấy." Dịch Thi phân công cho hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen đi phía sau và Vương Manh bên cạnh cô.
Chung Lương bị lôi đi một cách thô bạo, Dịch Thi cũng đi lo công việc của mình, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người Vương Manh, Bạch Tuyết và ồ, còn một người đàn ông to lớn mặc đồ đen canh giữ cửa.
“Cậu vẫn luôn tỉnh táo phải không?” Bạch Tuyết được đỡ đứng dậy, nghiêng đầu cười bất lực nhìn Vương Manh không dám nhìn cô ấy.