Khóe miệng Vương Mãnh vẫn còn một sợi tơ do nước miếng, cô ấy đi tới bên cạnh Bạch Tuyết, hạ giường chẩn đoán đặc biệt xuống, không để ý đến tiếng kêu to của Bạch Tuyết, cũng không dám nhìn khuôn mặt của đối phương, chỉ vùi đầu vào công việc thụt rửa.
Vả mặt cô ấy căng thẳng, động tác cũng trở nên có phần máy móc, khiến Bạch Tuyết càng nghĩ rằng Vương Manh đã bị tẩy não.
Có lẽ trước đó bạn của cô ấy còn chưa bị thôi miên hoàn toàn, ít nhất vào phút cuối vẫn cố gắng đưa cô ấy trốn thoát mà phải không? Nhất định là như thế.
"Ư, hức..."
Khi một túi lớn chứa đầy thuốc xổ được nhét vào, Bạch Tuyết không còn hơi sức miên man suy nghĩ nữa, sự chú ý của cô ấy hoàn toàn bị cảm giác căng trước như xé rách chiếm giữ.
Chưa đầy hai phút, cô đã cảm nhận được sự khác biệt giữa thuốc xổ mà Dịch Thi đích thân chế ra so với những loại thuốc thông thường bán trên thị trường, đồng thời cảm giác muốn đi ngoài dữ dội căng trướng đến không thể chịu nổi.
"Không được, tôi, tôi cần đi vệ sinh... Buông tôi ra ha......" Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Bạch Tuyết cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ bị nghẹn đến chết.
Vương Manh nhìn về phía Dịch Thi đang tự đắc thản nhiên ôm ngực, cuối cùng không khỏi thấp giọng nói: "Không sao đâu Tiểu tuyết, thả lỏng sẽ dễ chịu hơn, năm phút nữa là có thể bài tiết."
"Không, tôi không thể, tôi sẽ không thể chịu được một phút nào hết." Bạch Tuyết lẩm bẩm, mất bình tĩnh lắc đầu quầy quậy.
Lúc này cô còn hơi sức đi nghiền ngẫm giọng điệu và cách xưng hô không khác gì thường ngày của Vương Manh.
Vương Manh thấy trấn an cũng không có tác dụng, chỉ có thể đi chuẩn bị sẵn một túi kín, tranh thủ thời gian đến lúc Bạch Tuyết bài tiết giúp cô ấy bớt đau đớn.
"Phụt, phụt ọc ọc...."
Khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, Vương Mãnh đặt túi kín rồi rút nút khỏi hậu môn Bạch Tuyết, tuy động tác rất nhanh, nhưng mùi thối trong nháy mắt chưa kịp bịt vẫn tỏa ra mù mịt.
Khi Vương Manh cầm túi kín quay lại, nhìn thấy Dịch Thi đang cố gắng chịu đựng nhưng vẫn đầy chán ghét, đột nhiên cô ấy không nhịn được cười nhẹ.
Trong ánh mắt khó hiểu của Dịch Thi, cô ấy mím môi vội vàng đi về phía phòng tắm.
Vừa rồi cô ấy nghĩ tới cảnh tượng mình bị Dịch Thi thí nghiệm, có lần cô ấy thực sự không nhịn được mà trực tiếp đại tiện tại chỗ, thậm chí còn bắn tung tóe khắp người đối phương.
Nhưng đối phương vẫn nhẹ nhàng xoa dịu cô ấy đang xấu hổ, đích thân giúp cô ấy lau chùi cơ thể, suốt thời gian đó chỉ có chiều chuộng, không có một chút ghét bỏ nào.
"Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi nhé." Sau ba lần thụt tháo, Dịch Thi nãy giờ vẫn làm nền nhàn nhạt lên tiếng.
“Haha, tôi có quyền từ chối sao?” Bạch Tuyết cười cam chịu nhìn Dịch Thi.
“Hôm nay tôi sẽ không đánh thuốc em, chỉ cho em tâm sự với bạn trai thôi.”
"Tâm sự? Chị tốt bụng như vậy à?" Bạch Tuyết cười lạnh, sau hai ngày tiếp xúc, cô ấy cảm thấy mình hiểu Dịch Thi hơn bao giờ hết.
Còn nhiều hơn cả những hiểu biết rời rạc trong suốt cả năm cùng làm việc ở bệnh viện.
Dịch Thi không nói nữa, chỉ nhìn Vương Manh lật bàn khám, để Bạch Tuyết úp mặt xuống đất cơ thể lơ lửng trên không, sau đó cô giúp Bạch Tuyết mặc chiếc qυầи ɭóŧ da đặc biệt che trước không che sau, đeo một chiếc khẩu trang đặc biệt vào, rồi cô rời khỏi phòng thí nghiệm trước. Vương Manh nhìn Bạch Tuyết đang khó hiểu, đi ra theo Dịch Thi.
Bạch Tuyết vẫn thấy mờ mịt, mãi cho đến khi Chung Lương một lần nữa bị đẩy vào phòng thí nghiệm như một con thú.
Tư thế mở rộng cửa sau của cô ấy rõ ràng là đã chuẩn bị cho cây gậy căng máu kia dễ dàng đi vào.
Hừ, nắm lấy điểm yếu của cô ấy, bắt cô ấy tỉnh táo giúp bạn trai giải tỏa sao? Đúng là tồi tệ.
Còn cô ấy, người không thể chịu nổi khi nhìn thấy người mình yêu đau khổ, thậm chí suy sụp, chỉ có một lựa chọn duy nhất là thỏa mãn sở thích tồi tệ của Dịch Thi.