Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 36

"Thứ khiếm khuyết... Tác phẩm hoàn hảo... Haha, chị điên rồi." Nhìn Vương Manh đầy si mê nhìn chằm chằm Dịch Thi, Bạch Tuyết phẫn nộ nhưng giọng nói lại yếu ớt: "Tại sao lại là chúng tôi..."

“Haha cục cưng giúp bạn tốt của mình trả lời câu hỏi này được không?” Dịch Thi quay mặt Vương Manh đang nhìn chăm chăm vào cô về phía với Bạch Tuyết như đang nghịch búp bê, giọng nói vừa dịu dàng vừa chiều chuộng.

"Tiểu Tuyết... Chị Dịch Thi làm điều này vì tốt cho chúng ta... chị ấy nói đúng, chúng ta ưm-" Vương Manh máy móc nói được nửa câu, đột nhiên cơ thể cô ấy run rẩy, quằn quại làm rơi cả gậy rung.

"Điên... Điên hết rồi..." Bạch Tuyết nhìn Vương Manh mê loạn đến có chút xa lạ, không thể tin lắc đầu, muốn thôi miên chính mình đây không phải là sự thật.

Nhưng mọi thứ đều đang nói cho cô ấy biết đây không phải ác mộng của cô ấy.

"Được rồi, ăn no thì giúp bạn tốt của em súc ruột đi, mèo con háu ăn." Dịch Thi cởi trói cho Vương Manh, dùng giọng ấm áp dặn dò.

Vương Manh không nói gì, chỉ cắn môi dưới gật đầu, nhấc đôi chân khập khiễng đi về phía ghế phòng thí nghiệm.

Rõ ràng vào giờ phút này, địa vị của Dịch Thi trong lòng cô ấy đã vượt xa Bạch Tuyết từ lâu.

"Súc ruột! Chị còn muốn làm gì nữa hả?" Bạch Tuyết lại trở nên kích động, vùng vẫy trừng mắt nhìn Dịch Thi.

"Đương nhiên là cải tạo, em yên tâm, hôm nay sẽ còn sung sướиɠ hơn hôm qua." Dịch Thi khoanh tay trước ngực, tinh nghịch nhìn Bạch Tuyết.

"Sung sướиɠ! Chị gọi cái này là sung sướиɠ à! Chị đang tra tấn chúng tôi!" Nếu không phải vì cô ấy không thể động đậy, Bạch Tuyết chỉ hận không thể xé nát Dịch Thi.

"Vậy sao?" Dịch Thi nhướng mày không phủ nhận, cầm chiếc điều khiển từ xa từ bên cạnh lên, mở màn hình LCD chiếu phía sau ngay trước mặt Bạch Tuyết, rồi nhấn nút phát.

"Ưm A Lương, làm em thật mạnh đi, ha a, đúng rồi, thoải mái quá, à thoải mái quá ưm a..."

Trên màn hình đang chiếu chính xác tình hình đêm qua, Bạch Tuyết đang dâʍ ɭσạи đưa đẩy eo phối hợp với từng động tác của Chung Lương, và những lời phát ra từ miệng cô ấy thậm chí còn đáng xấu hổ đến cùng cực.

Bạch Tuyết nhìn mình trong màn ảnh, vừa quen vừa xa lạ, trong lúc tức giận, khe suối của cô ấy không khỏi co bóp, bắt đầu trở nên trống rỗng.

"Nhìn lại chính mình đi, thật sự là tra tấn sao?" Khóe miệng Dịch Thi nhếch lên một điệu cười mỉa mai.

"Không, là do thuốc chị bắt tôi uống làm tôi thành ra thế này, là lỗi của chị!" Bạch Tuyết lắc đầu kịch liệt phủ nhận.

Dịch Thi cũng không để ý lắm, tắt TV nói: “Dù sao lúc đó em cảm thấy sung sướиɠ, điều đó chứng tỏ tôi cải tạo em là đúng.”

"Đừng lo lắng, sau khi cuộc thí nghiệm kết thúc, em sẽ không cảm thấy đó là tra tấn nữa mà sẽ trở nên hoàn hảo và hiểu được thế nào là sung sướиɠ tột độ, giống như cục cưng của tôi vậy."

Dịch Thi vòng tay ôm lấy Vương Manh đang cầm dụng cụ súc ruột đến, ngón trỏ trái thăm dò vào miệng cô gái, Vương Manh hợp tác mở miệng, đầy hưởng thụ để ngón tay cô làm loạn trong miệng mình, đồng thời dùng lưỡi liếʍ ngón tay cô.

"Nhìn xem, cục cưng của tôi sung sướиɠ biết bao." Dịch Thi nhướng mày nhìn Bạch Tuyết đang ngơ ngác.

"Manh... Vương Manh! Vương Manh cậu tỉnh lại đi!"

Bạch Tuyết cảm thấy Vương Manh nhất định đã bị Dịch Thị tẩy não, Manh Manh mà cô ấy biết là một cô gái ngoan, ở trạng thái bình thường cô gái ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Vương Manh dâʍ đãиɠ mυ'ŧ ngón tay Dịch Thi, liếc nhìn ánh mắt đầy quan tâm của Bạch Tuyết, sau đó lập tức né tránh không nhìn nữa.

Cô ấy biết mình đã trở nên không bình thường, nhưng khi làm những việc này cô ấy hoàn toàn tỉnh táo và tự chủ, không hề bị tẩy não hay bị thôi miên.

"Được rồi, bắt tay vào công việc đi." Rút tay lại, Dịch Thi vuốt ngón trỏ đầy nước miếng lên mặt Vương Manh.