Vừa lúc nãy cô ấy đã bị gậy rung hành hạ quá lâu, sức chịu đựng của đương nhiên không được như thường ngày, gần như không thể chịu đựng được sự xâm nhập của Dịch Thi.
"Sao thế cục cưng? Không phải vừa rồi em còn phát nứиɠ cầu xin tôi làm em sao?" Vẻ mặt Dịch Thi vừa bệnh hoạn vừa dịu dàng, nhưng tay trái lại mạnh bạo tàn nhẫn ra vào trong khe suối Vương Manh.
"Tha cho em đi chị Dịch Thi ư... Tha..." Vương Manh như mất cả tỉnh táo, ngay cả sức lực để đẩy Dịch Thi ra cũng không có.
"Ngoan, một lần nữa thôi, được không?" Dịch Thi vẫn dịu dàng mà cương quyết như cũ, không nghe lời cầu xin của Vương Manh.
Nghe vậy, Vương Manh biết đối phương sẽ không tha cho mình ngay lập tức nên cô ấy không cầu xin sự thương xót một cách vô ích nữa, mà tiếp tục nhận lấy những gì đối phương cho mình.
"Ư a..."
Cuối cùng khi lêи đỉиɦ, Vương Manh thậm chí còn không còn sức để rên to, mà chỉ than nhẹ một tiếng như vừa buồn vừa vui, trực tiếp ngất đi.
Dịch Thi nhìn đôi nam nữ còn đang vật nhau trong phòng thí nghiệm, bế Vương Manh về phòng nghỉ, giúp cô gái rửa sạch cơ thể lại xử lý thỏa đáng rồi mới quay về.
Thời gian vừa kịp, hai người kia đã nghỉ ngơi, một người hôn mê, một người nở nụ cười kỳ quái nhìn cơ thể phủ đầy chất dịch trắng đυ.c của bạn gái.
"Cái diễn xuất này của cậu có thể đoạt giải Oscar đấy." Dịch Thi lạnh nhạt đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
“Cũng không phải hoàn toàn là diễn xuất đâu, là vì chị đấy chị họ, thuốc của chị quá mạnh, có thể làm hơn ba tiếng không ngừng, đồng thời có thể khiến đàn ông càng làm càng dai, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ, nếu như đăng ký độc quyền rồi bán ra rộng rãi chắc chắn đám đàn ông trung niên sẽ giành nhau đến phát điên.” Chung Lương cà lơ lất phất đi tới chỗ Dịch Thi, thấy vẻ mặt chán ghét của cô bèn lùi lại vài bước.
"Cậu có thể thử nộp đơn, viết tên mình vào, ngày hôm sau là được ăn không ngồi rồi trong tù rồi." Dịch Thi lạnh lùng nhếch khóe miệng, châm chọc nói.
Một loại thuốc chính xác và hiệu quả như vậy, chỉ khi được thử nghiệm lâm sàng nhiều lần mới chế ra được, chưa chính thức thử nghiệm lâm sàng lại còn thí nghiệm bất hợp pháp trên cơ thể người, đừng nói làm giàu, còn dễ bị tù chung thân.
Vì vậy, nghiên cứu của cô không bao giờ được phép bại lộ ra ánh sáng.
"Được rồi, cậu cứ làm việc cần làm đi, trước chiều mai hãy quay lại." Dịch Thi vẫy tay và bước vào phòng thí nghiệm để bắt đầu thu thập dụng cụ và ghi chép các chỉ số trong trận vật lộn của Bạch Tuyết.
Chung Lương nhún vai, dịu dàng liếc nhìn Bạch Tuyết đang bất tỉnh rồi mới quay người rời đi...
***
Bạch Tuyết mở mắt ra, nhìn Vương Manh trước mặt đang bị trói vào ghế, cửa mình mở rộng, ngây ngốc lẩm bẩm gì đó, cũng theo ánh mắt của đối phương nhìn về phía Dịch Thi đang vùi đầu mải mê với bàn thí nghiệm.
Nếu không phải vì Vương Manh không còn cầu xin lòng thương xót mà chỉ rêи ɾỉ, thêm cả sự kiệt sức của bản thân,cảm giác có vật thể lạ trong khe suối, cô ấy sẽ nghĩ rằng mình đã quay ngược thời gian, hoặc những chuyện lúc trước chỉ là cô ấy đang mơ thôi.
Lúc trước!
Bạch Tuyết chợt bừng tỉnh khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra: "Chị đã làm gì A Lương? Anh ấy đâu rồi?"
"Tỉnh rồi à?" Dịch Thi nhìn Bạch Tuyết một cái, tiếp tục pha thuốc: "Thể chất của em khá tốt, mới chưa tới 12 giờ đã tỉnh lại."
"Tôi hỏi chị A Lương ở đâu?"
"Cậu ta ấy à, gần nửa tiếng nữa em sẽ gặp cậu ta." Dịch Thi nhìn đồng hồ, nhướn mày.
"Rốt cuộc chị đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại tìm đến chúng tôi..." Bạch Tuyết nghe nói tính mạng của bạn trai không gặp nguy hiểm, sau đó lại trở nên bất lực.
Cô ấy bây giờ đã là miếng thịt trên thớt, không thể trốn thoát, thậm chí có thể mất mạng sau khi bị tra tấn.
“Đương nhiên là để biến những thứ khiếm khuyết các em thành những tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo rồi.” Dịch Thi dừng tay lại, nở nụ cười bệnh hoạn, đi tới trước mặt Vương Manh, xoa đầu đối phương.