Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 34

"Haha, cục cưng của tôi đúng là đồ lẳиɠ ɭơ mà, nhìn thấy bạn thân của mình bị chà đạp mà cũng hứng lên được." Dịch Thi là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của Vương Manh, thì thầm vào tai cô gái, tay trái trêu chọc nhéo nhéo chiếc kẹp núʍ ѵú vẫn đang kẹp trên hạt đậu đầy đặn.

"A..."

Cảm giác ngứa ran và nhức nhối đan xen, khiến cơ thể Vương Manh run rẩy, một dòng nước ấm chảy ra từ khe suối.

"Chị Dịch Thi..."

Cô ấy đã quen với cách hai người hòa hợp, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng lời nói của Dịch Thi không còn là lưỡi dao sắc bén nữa mà thay vào đó trở thành chất xúc tác, bào mòn lý trí của cô ấy.

"Hửm? Có chuyện gì thế?" Dịch Thi dùng cả hai tay đùa giỡn trên thân thể Vương Manh, giả vờ nhướng mày khó hiểu nhìn đối phương.

"Ha ư... Chị Dịch Thi ư... Ôi..."

Bị Dịch Thi dùng tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại phát hiện đối phương mỗi lần đều tránh né nơi nhạy cảm, cho dù cô ấy chủ động nghênh đón cũng cố ý tránh đi, Vương Manh chìm trong du͙© vọиɠ nóng lòng đến muốn khóc.

"Sao vậy cục cưng? Khó chịu ở đâu?" Dịch Thi cười nham hiểm, không còn che giấu ý đồ xấu của mình nữa.

"Chị Dịch Thi, cho em đi, xin chị..."

Nghĩ rằng mình bị ép phải chủ động cầu xin kɧoáı ©ảʍ như thường lệ, Vương Manh cử động cơ thể, ngồi vào lòng Dịch Thi đối diện với cô, khe suối ẩm ướt khó nhịn lồ lộ ra trước mặt cô.

Tuy nhiên, lần này không có lời nào sỉ nhục cô ấy, cũng không có gì đâm sâu vào trong cô ấy, Vương Manh vừa gấp gáp vừa khó hiểu nhìn lên, mới phát hiện vẻ mặt Dịch Thi lạnh lùng và nghiêm nghị.

"Haha cục cưng, trước kia tôi chiều em quá nên mới làm em muốn phản bội tôi, giờ thỉnh thoảng tôi phải để con mèo đói khát nhà em nhịn một chút mới được, thế em mới biết ai là chủ nhân của em." Dịch Thi cười lạnh một tiếng, không nhìn Vương Manh nữa mà tiếp tục xem cảnh "vật nhau" ngoài đời thực.

"Hức..." Vương Manh run rẩy hít một hơi thật sâu, vẫn không ngăn được nước mắt chảy dài trên mặt.

Dịch Thi đã không còn quan tâm chiều chuộng cô ấy nữa, nỗi đau này chỉ kém việc bị bỏ rơi hoàn toàn, cô ấy hoảng hốt nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào để bù đắp.

Trong cơn hoảng loạn, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến việc xin lỗi và cầu xin sự tha thứ, cô ấy không còn quan tâm đến việc đó có phải là lỗi của mình hay không, cô ấy chỉ không muốn Dịch Thi trở nên lạnh lùng với mình.

Cô ấy hèn mọn lấy lòng hôn lên má Dịch Thi: "Chị Dịch Thi, em biết sai rồi, lần này tha cho em, xin chị, đi mà, làm ơn, chị làm gì với em cũng được, chỉ cần đừng đối xử lạnh lùng với em, em-em không chịu nổi ôi..."

Nói đến cuối câu, Vương Manh đã khóc không thành tiếng nhưng vẫn hèn mọn nhận sai, lấy lòng hôn lên má Dịch Thi.

“…Được rồi, đừng khóc, nhìn vậy tôi đau lòng lắm.” Không lâu sau, Dịch Thi mới thở dài như nhận thua, dùng ánh mắt dịu dàng lau nước mắt cho Vương Manh: “Em đã biết thế nào là khổ sở rồi chứ? Em có biết lúc thấy em phản bội tôi, tôi đau lòng đến thế nào không?"

"Chị Dịch Thi!" Vương Manh ngạc nhiên vui mừng nhìn Dịch Thi, một lần nữa mất đi lại tìm lại được, khiến cô ấy không còn cảm thấy gì khác ngoài lòng biết ơn.

Cô ấy không nên không ngoan ngoãn như vậy, rõ ràng chị Dịch Thi rất tốt với cô ấy, sao cô ấy có thể làm chuyện khốn nạn như vậy chỉ vì việc khác?

Dịch Thi thô bạo hôn Vương Manh, nhắm mắt lại che giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, rốt cuộc chính cô đang làm cái gì vậy...

Tại sao biết là sai mà ngoài cảm giác tội lỗi ra không còn cảm xúc nào khác? Thì ra mình là một người ích kỷ và tư lợi như vậy sao...

"Ư a, ư ư... Ư, chị, a chị Dịch Thi, tha cho em... Ư ư tha cho em..."

Từ cảm giác thoải mái khi được tiến vào cho đến bị đâm rút như vũ bão đến không thể chịu đựng, trải qua không biết bao lâu, Vương Manh chỉ còn biết lắc đầu cầu xin yếu ớt.