Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 33

Những thí nghiệm trước đây đều là Dịch Thi tiến hành giúp cô ấy giải tỏa, còn Bạch Tuyết thì sao? Chẳng lẽ cô đang chuẩn bị để người đeo kính xử lý?

"Chị Dịch Thi, lát nữa chị có thể để em giúp cô ấy được không?" Vương Manh nhìn Dịch Thi đang ôm cô ấy vào lòng với ánh mắt cầu xin, còn Dịch Thi nhìn qua nhìn lại hai màn hình dữ liệu từ trái qua phải.

Mọi chuyện đã đến nước này, tất cả những gì cô ấy có thể làm là giảm thiểu thiệt hại.

"Hê, em là đồ của tôi, không ai khác có thể chạm vào em và em cũng không được phép chạm vào người khác, hiểu chưa?" Dịch Thi tranh thủ nhìn Vương Manh một cái, lạnh lùng cười nói: "Yên tâm, tôi đã chuẩn bị bước tiếp theo rồi, cách giải tỏa này Bạch Tuyết sẽ không phản kháng mấy đâu."

Hiếm khi Dịch Thi nói ra lời an ủi, nhưng Vương Manh vẫn không thể yên tâm.

Bởi vì đối phương và người bình thường không giống nhau, cái gọi là không sao, đối với người bình thường mà nói, chính là không gây chết người, nhưng cũng không dễ chịu.

"Bên trong sắp được rồi, đưa vật thí nghiệm phụ trợ tới đây." Dịch Thi cầm máy bộ đàm lên nói, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung bệnh hoạn, Vương Manh thấy thế cũng căng thẳng lên.

"Ưʍ..."

Không biết qua bao lâu, Bạch Tuyết thấy cả người khô nóng như muốn bốc hơi bất cứ lúc nào, tiếng cửa phòng thí nghiệm mở ra khiến cô ấy lấy lại được một chút thần trí, nhìn theo hướng đó, cứng người lại không thể tin được.

Người bước vào không phải Dịch Thi, cũng không phải kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, mà là bạn trai quen thuộc nhất của cô ấy, Chung Lương, hai người bốn mắt nhìn nhau khó mà bình tĩnh nổi.

Vương Manh đang ở ngoài nhìn là người đầu tiên nhìn ra, cơ thể trần trụi đỏ ửng, cây gậy thịt sưng to cứng ngắc nổi đầy gân, cô ấy lập tức hiểu được cách thức mà Bạch Tuyết sẽ không quá kháng cự.

Chung Lương là bạn trai của Bạch Tuyết từ khi mới vào đại học, Vương Manh đương nhiên từng gặp người này, đối phương luôn đối nhân xử thế rất lịch sự lễ phép.

Nhưng lúc này, hai tay anh ta bị trói sau lưng, đôi mắt đỏ lên như một con thú đang vùng vẫy điên cuồng.

Đưa người tới xong, người đàn ông đeo kính và những người đàn ông mặc đồ đen cao lớn lập tức ra khỏi phòng thí nghiệm và khóa cửa lại, chỉ còn lại đôi tình nhân trong hoàn cảnh kỳ dị bấy giờ.

"A Lương, sao anh lại..." Nhìn Chung Lương hai mắt đỏ hoe, thở hồng hộc, nhưng rõ ràng đang cố gắng kìm nén những thôi thúc nguyên sơ của mình, dường như Bạch Tuyết vừa buồn vừa vui.

"A Tuyết... em không sao chứ." Chung Lương khống chế giọng điệu, ánh mắt quan tâm nhưng không lại gần.

Dường như anh ta sợ nếu lại gần một chút sẽ không chống cự được mà lao tới.

"A Lương, làm em đi..." Bạch Tuyết nhắm mắt lại, cam chịu mỉm cười.

Trong hoàn cảnh này, họ không còn lựa chọn nào khác, cô ấy thậm chí còn thấy may mắn vì đối tượng chính là người đàn ông mình yêu.

"Không thể nào! Không thể! Anh sẽ đưa em trốn thoát... Mẹ kiếp, a!" Không biết dây da trói cổ tay anh ta được làm bằng gì, dù có cố gắng thế nào anh ta cũng không thể thoát ra được.

Thay vào đó, anh ta càng dùng sức thì hormone của anh ta càng bùng phát ra nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ bắt đầu chuyển sang màu tím, các đường gân nổi lên khiến nó ngày càng trở nên gớm ghiếc.

"A Lương, xin anh, em khó chịu quá... Em không thể......" Nhìn dáng vẻ giận dữ điên cuồng của người mình yêu, Bạch Tuyết cũng đang trong trạng thái ham muốn càng cảm thấy trống rỗng khó nhịn, sự tỉnh táo của cô ấy cũng dần bị bào mòn.

Điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí cô ấy chính là cây gậy gớm ghiếc và uy nghiêm đó, muốn nó tiến vào một cách mãnh liệt và lấp đầy khoảng trống trong cô ấy.

Vương Manh nhìn bạn thân cùng bạn trai điên cuồng quấn lấy nhau trong phòng thí nghiệm, cảm giác của cô gái từ hổ thẹn, không đành lòng dần biến thành ngột ngạt khó chịu cùng trống trải. Cô ấy quên đi ý định ban đầu, trong lòng chỉ còn có du͙© vọиɠ đang dâng lên, nhưng vì mặc cảm tội lỗi cô ấy vẫn tuyệt vọng kìm nén.