Nhiệm vụ vốn là giúp em họ chinh phục em gái này, kết quả em gái lại thích cô thì xấu hổ.
"Uống đi." Dịch Thi đưa ống nghiệm tới miệng Bạch Tuyết.
"Cái này là cái gì?" Bạch Tuyết bị trói không thể vùng vẫy được, chỉ có thể sợ hãi nhìn Dịch Thi, thấy vẻ mặt cô dần dần trở nên kỳ quái.
"Thuốc kí©ɧ ɖụ© bản thử nghiệm cuối cùng, nó có thể cải tạo cơ thể em thành một cơ thể hoàn hảo, hoàn hảo như cục cưng của tôi vậy." Nói xong, vẻ mặt Dịch Thi đầy dịu dàng nhìn Vương Manh, người đang bị cây gậy rung kia tra tấn bằng du͙© vọиɠ.
"Chị điên rồi... " Nhìn Vương Manh, Bạch Tuyết không thể tin lẩm bẩm.
Cảnh tượng trước đó hiện lên trong đầu cô ấy, mỗi khi tinh thần đối phương không tốt, vẻ mặt khó chịu và né tránh của Vương Manh sau khi bị cô ấy trêu chọc hoàn toàn không phải là thái độ mà một cô gái nhỏ đang yêu say đắm nên có, mà giống như cay đắng và tuyệt vọng hơn.
“Há miệng ra, nếu không tôi sẽ đi ống dạ dày trực tiếp đổ vào đấy.” Dịch Thi tỏ vẻ thờ ơ và dùng ống nghiệm gõ vào má Bạch Tuyết.
"Mẹ nó chị điên rồi, buông tôi ra!"
So với sự mềm yếu của Vương Manh, tính cách của Bạch Tuyết cứng rắn hơn rất nhiều, cô ấy mạnh mẽ vùng vẫy và hung ác trừng mắt nhìn Dịch Thi, kẻ vừa nói nhẹ nhàng bâng quơ như thể đang giục cô ấy ăn uống bình thường.
"Hê." Cười lạnh, Dịch Thi xoay người, trực tiếp ấn vào một cái nút ở bên bàn thí nghiệm.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước vào.
“Giữ đầu cô ta lại.” Dịch Thi cầm ống thông dạ dày và phễu, nhìn Bạch Tuyết rồi ra lệnh cho người đàn ông.
Người đàn ông không nói gì, chỉ gật đầu đi tới giữ thật chắc đầu Bạch Tuyết đang giãy giụa, hai tay kẻ này như cái kìm sắt, cho dù cô ấy giãy đến chết cũng không thể cử động được nửa phân.
"Dịch Thi, mẹ nó chị là đồ điên, chị thả tôi ra, đừng... Làm ơn, thả tôi ra, tôi tuyệt đối ư ư ư..."
Dịch Thi nhanh gọn chuẩn xác tháo khớp quai hàm của Bạch Tuyết, tay phải ấn lưỡi cô ấy, tay trái nhịp nhàng đưa ống thông dạ dày vào, sau đó nối với cái phễu, đổ nước thuốc màu hồng vào trong ánh mắt đau đớn và kinh hãi của đối phương.
Khi hoàn tất, cô rút ống thông dạ dày lại và nắn hàm Bạch Tuyết về đúng vị trí.
"Khụ khụ, Dịch Thi, con mẹ nó chị là đồ tâm thần chết tiệt, chị..."
Dịch Thi mắt điếc tai ngơ trước những lời chửi rủa cuồng loạn của Bạch Tuyết, bước tới chỗ Vương Manh, người đã bắt đầu trợn mắt và rõ ràng đã lêи đỉиɦ, hôn mê, tắt công tắc gậy rung, nhẹ nhàng rút ra, sau đó cởi dây thừng, bế cô gái cạn kiệt sức lực ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vương Manh ngơ ngác để cho cô tùy ý làm loạn, nhẹ nhàng rửa sạch cơ thể cho mình, mới dần dần tỉnh táo.
"Chị Dịch Thi, em..."
"Suỵt, cục cưng, hình phạt vẫn chưa kết thúc mà." Dịch Thi dịu dàng ấn nhẹ vào môi Vương Manh, cứ như vậy ôm cơ thể trần trụi đến phòng thí nghiệm cách vách.
Vương Manh nhìn theo ánh mắt của Dịch Thi mới nhận ra, nơi này là phòng giám sát của phòng thí nghiệm trước đó, không chỉ có hai màn hình giám sát, phía trước là một tấm kính một chiều lớn, có thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này bị trói trên bàn khám phụ khoa, Bạch Tuyết chỉ còn một chút tỉnh táo, toàn thân hồng lên, trạng thái này Vương Manh cũng không xa lạ, cô ấy đã trải qua rất nhiều lần.
Điểm khác biệt là lần này Dịch Thi không đích thân tham gia, bên trong là một người đàn ông đeo kính có vẻ ngoài bình thường đang ghi chép thay cô.
Người đàn ông mà cô ấy có chút ấn tượng này chính là người vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi bị khiển trách.
Các nhà nghiên cứu có thể tham gia thí nghiệm trên người có lẽ cũng không bình thường lắm, người đàn ông đeo kính đang quan sát trạng thái của Bạch Tuyết với đôi mắt đầy cuồng nhiệt, trạng thái của anh ta không kém gì Dịch Thi khi cô làm thí nghiệm.