Hai chiếc kẹp hình đôi trái tim đỏ có hai bé thỏ trắng kẹp lấy nụ hoa, phía trên gắn thêm hai chiếc chuông nhỏ, chuông rung động kêu lên theo bờ ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn lên xuống, hai tay cô gái bị trói lại sau lưng trên ghế, vẻ mặt dâʍ ɭσạи mơ màng, miệng cô gái thở dốc, lẩm bẩm không thành tiếng.
Cô ấy ngây người nhìn theo tầm mắt đối phương, Dịch Thi đang nghiêng người đi không nhìn về phía cô ấy, ánh mắt tập trung và nghiêm túc vùi đầu vào bàn thí nghiệm đầy ống nghiệm, đang pha trộn thứ gì đó.
Cảnh tượng khêu gợi đến tột độ này đi đối với vẻ nghiêm túc của Dịch Thi làm nổi bật lên sự phi lý và kỳ dị.
Lượng thông tin khổng lồ sau khi tỉnh lại khiến Bạch Tuyết phải mất rất lâu mới định thần lại được, cô ấy liếc nhìn đôi tay bị trói của mình trước khi nhớ ra phải kiểm tra tình trạng của bản thân, rồi lại phát hiện mình đang bị trói vào ghế khám phụ khoa, cửa mình mở rộng, cơ thể trần trụi, tình trạng cũng không khá hơn Vương Manh là bao.
"Manh Manh, Manh Manh, cậu làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?" Sau khi tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của Bạch Tuyết đương nhiên là lo lắng cho Vương Manh đang trong tình trạng rất quái lạ.
Tuy nhiên, Vương Manh vẫn ý loạn tình mê, nhìn Dịch Thi và liên tục lẩm bẩm những câu không nghe thấy được.
"Manh Manh? Manh Manh? Vương Manh!"
"Ây, đừng hét lên, cô ấy chỉ đang nhận hình phạt của tôi thôi, không có chuyện gì đâu." Dịch Thi cười nhẹ, cắt ngang tiếng gọi thống thiết của Bạch Tuyết mà không ngẩng đầu lên.
"Chủ nhiệm Dịch, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Manh Manh cậu ấy như thế này... Sao chị lại..."
Trong đầu Bạch Tuyết có quá nhiều nghi vấn, bản thân đang rơi vào tình trạng quái dị khiến cô ấy không thể bình tĩnh diễn đạt vấn đề mình muốn nói.
"Sở trưởng, quá trình thí nghiệm đã được lên kế hoạch xong, mời cô xem."
Một người đàn ông mặc áo blu trắng, đeo kính, tướng mạo bình thường gầy nhưng rắn chắc đẩy cửa vào, cắt ngang lời nói lộn xộn và gấp gáp của Bạch Tuyết.
Dịch Thi cầm tập tài liệu lật ra xem một lúc, không có gì khác biệt với những ý tưởng mà cô đã miêu tả đại khái, cô ngẩng đầu lên muốn chốt kế hoạch, nhưng lại phát hiện ra người đàn ông đeo kính đang nhìn thẳng vào Vương Manh, người đang phải chịu hình phạt.
"Tốt nhất đừng nhìn vào đồ của tôi, nếu không thì tròng mắt không có nữa đâu." Vẻ mặt của Dịch Thi trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
"Ạch." Người đàn ông đeo kính cứng đờ người, cười ngượng: “Sở trưởng đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò về tình trạng của cô ấy mà thôi.”
Anh ta oan uổng thật sự, đối với anh ta mà nói nam nữ chỉ là sự khác biệt về hình thái, anh ta sẽ không mang bất kỳ vẻ ám muội nào, đơn giản là muốn thăm dò nghiên cứu vật thí nghiệm mà thôi.
Lúc này, Vương Manh vốn đang hành động máy móc đến chết lặng đột nhiên tập trung tinh thần trong giây lát, trong ánh mắt lóe lên vẻ hạnh phúc và phấn chấn.
Quả nhiên Dịch Thi quan tâm đến cô ấy, đối xử với cô ấy khác với những người khác.
"Được rồi, cứ theo quy trình này, chuẩn bị vật thí nghiệm phụ trợ trước, nửa giờ sau sẽ bắt đầu thí nghiệm." Đưa lại tập tài liệu, Dịch Thi vô cảm xua tay.
"Vật thí nghiệm nào, chị đang làm thí nghiệm trên người sao?" Bạch Tuyết nghe được toàn bộ câu chuyện, lập tức suy đoán ra một chuyện kinh khủng.
Đáng tiếc Dịch Thi lại không để ý tới cô ấy, tiếp tục vùi đầu bận rộn ở bàn thí nghiệm trước mặt.
"Này, Dịch Thi, tôi hỏi chị đấy! Chị mất trí rồi à! Thí nghiệm trên con người là phạm pháp!" Giọng nói của Bạch Tuyết trở nên chói tai, trong đó ẩn chứa sự run rẩy.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, cô ấy vẫn cảm thấy rằng mình cũng có thể là một trong những đối tượng thí nghiệm.
"Câm miệng!" Dịch Thi cau mày thiếu kiên nhẫn, cầm ống nghiệm đã pha xong đi về phía Bạch Tuyết.
Lần này, mục đích của cuộc thí nghiệm khác với thường lệ, e rằng hành động của chủ cũ thực sự là cố ý dẫn dắt đối tượng thí nghiệm đến gần cô, cô phải cư xử tệ hơn một chút.