"Xin chào, tôi là Vương Manh, đến tìm người." Vương Manh làm theo chỉ dẫn của Dịch Thi và nói tên mình ra.
Nhân viên bảo vệ nghe vậy cẩn thận đánh giá Vương Manh một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, lấy album ảnh ra xác nhận rồi mới để cô ấy đi qua, đồng thời bảo cô ấy có thể trực tiếp đi thang máy xuống tầng -1.
"Ồ, phòng thí nghiệm à, hóa ra bạn trai của cậu có thể coi là một nửa đồng nghiệp của chúng ta." Bước vào trong nhà máy, Bạch Tuyết nhận ra bên trong có thứ gì đó.
"Ừ." Vương Manh nhân cơ hội Bạch Tuyết quan sát xung quanh, bước chậm lại.
Khi đến nơi, cô ấy lại càng do dự hơn, dù sao nếu đi xa hơn sẽ không thể quay đầu lại.
Trong lòng giằng xé, cô gái đi thang máy xuống tầng -1, nhìn hành lang trắng xóa chói mắt xung quanh, chưa đi được bao xa, Vương Manh đột ngột kéo Bạch Tuyết lại, quay người bước nhanh về.
Không được! Cô ấy vẫn không thể làm chuyện như hy sinh Tiểu Tuyết để có được Dịch Thi, có lẽ sau này cô ấy sẽ lại cầu xin Dịch Thi, biết đâu sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên, chưa bước được vài bước, Vương Manh nhìn về phía trước bỗng nhiên khựng hẳn lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Này Manh Manh, cậu làm gì vậy?" Bị kéo lê rồi đột nhiên dừng lại khiến Bạch Tuyết khó hiểu.
"Không phải đã nói sẽ đến phòng cuối hành lang đợi tôi sao? Đột nhiên em muốn làm gì vậy?" Dịch Thi nhàn nhã đi về phía hai người, giọng điệu ôn hòa.
"Chủ nhiệm Dịch! Tại sao chị lại ở đây?" Bạch Tuyết nhìn về hướng phát ra tiếng nói, sau đó trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Dịch Thi không để ý tới Bạch Tuyết đang kinh ngạc, mà nhìn về phía Vương Manh, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, vẫy tay: "Lại đây."
Cả người Vương Manh cứng đờ, cắn môi dưới không nhúc nhích.
Mà Bạch Tuyết vốn không biết sắp có nguy cơ thì thăm dò nhìn hai người, kết hợp nguyên nhân và hậu quả rồi chợt nhận ra điều gì đó.
Giỏi lắm Manh Manh của tớ ạ, thì ra không chỉ thực sự quen bạn gái, mà còn thu phục được chị đại Dịch Thi như tảng băng nổi tiếng của bệnh viện cơ đấy.
Top chị đại như băng, bot thỏ trắng nhỏ mềm mại cũng khá dễ thương đó.
"Tiểu Tuyết, nhanh đi đi, nơi này nguy hiểm." Tiếng thì thầm đột ngột của Vương Manh cắt ngang dòng suy diễn của Bạch Tuyết.
Lúc này cô ấy mới phát hiện sắc mặt Vương Manh tái nhợt, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy.
"Manh Manh, cậu sao vậy? Nguy hiểm gì?" Bạch Tuyết do dự không khống chế được âm lượng giọng nói của mình, khiến sắc mặt Vương Manh càng tái nhợt.
Chỉ vì Dịch Thi đã thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh lùng nguy hiểm nhìn Vương Manh, sau đó vẫy tay về phía hai người đàn ông cao to mặc áo đen vẫn luôn ở phía sau làm phông nền.
"Bắt vật thí nghiệm đi."
"Vâng."
Bạch Tuyết không kịp phản ứng đã bị một nhát chém bằng tay đánh ngất, còn Vương Manh thì ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đau đớn bất lực nhìn Bạch Tuyết ngất xỉu bị người ta khiêng đi.
“Haha, cục cưng không ngoan rồi, xem ra phải phạt một chút.” Dịch Thi đi đến trước mặt Vương Manh, nhéo nhẹ cằm cô gái ép phải nhìn thẳng vào mình, giọng nói nhẹ nhàng bệnh hoạn tràn đầy nguy hiểm.
"Thật xin lỗi... " Vương Manh nhìn Dịch Thi, ngây ngốc lẩm bẩm, cũng không biết là đối với người trước mặt, hay là với Bạch Tuyết đã không còn đường về.
"Không không ư... Chị Dịch Thi à... Tha cho em đi, em biết em sai rồi ha a, không... Tha cho em đi..."
Bạch Tuyết bị đánh thức bởi tiếng rêи ɾỉ rất nhẹ nhưng rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên tai, ngoài cảm giác đau nhức sau gáy, cô ấy còn cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cô ấy mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn lại bản thân đã bị cảnh tượng đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước mặt làm cho phải trợn mắt.
Chỉ thấy Vương Manh thuần khiết đáng yêu trong trí nhớ của cô ấy, lúc này đang trần trụi, hai chân dang rộng, đầu gối cong lại bị dây thừng trói chặt, một cây gậy rung cắm vào khe suối.