Cô chỉ có thể tự mình học lý thuyết, sau đó mò mẫm áp dụng vào thực tế.
Cô vốn tưởng rằng cách ngày mình rời khỏi đây đã không còn xa, nhưng ngay khi nhiệm vụ mới được phát động, cô có cảm giác mình còn một chặng đường dài phía trước, ầy.
Ăn xong bữa trưa trong tâm trạng nặng nề, Dịch Thi để lại một câu sẽ chờ cô gái ở phòng thí nghiệm rồi rời đi.
Còn Vương Manh ngơ ngẩn nhìn danh bạ với tên Tiểu Tuyết trên di động, cả lý trí lẫn tình cảm đều đang bảo cô ấy đừng làm như vậy, nhưng trong đáy lòng lại vang lên một âm thanh như ác ma đang dụ dỗ cô ấy nhấn nút quay số.
Cô tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, tuy kiến thức xã hội còn thiếu sót nhưng không hề ngu ngốc.
Cô ấy hiểu rằng cho dù mình không làm theo cũng không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch của Dịch Thi, cùng lắm là rắc rối hơn một chút, nhưng đối với cô ấy, nếu không nghe theo, rất có thể cô ấy sẽ phải rơi vào cảnh ngộ bị bỏ rơi.
Cô ấy đã nếm trải mùi vị bị đối xử lạnh lùng, đương nhiên không muốn bị đối xử như vậy nữa, cô ấy không hề quên rằng mình chỉ có thể quay lại với đối phương với điều kiện phải hỗ trợ thí nghiệm của đối phương.
Nếu cô ấy không thể làm được điều đó....
"Hít..."
Hít một hơi thật sâu, Vương Manh nhấn nút quay số, cô ấy đã cầu xin, đã cắn răng trả một cái giá thật lớn để trở về bên Dịch Thi, sao có thể làm hỏng chuyện của đối phương?
"Yo... Tiểu Manh Manh, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây đấy à? Cái tên trọng sắc khinh bạn này thế mà ngày nghỉ cũng gọi cho tớ." Điện thoại vừa kết nối, giọng nói đùa cợt của Bạch Tuyết vang lên từ ống nghe.
Đáng tiếc Vương Manh không thể cười nổi, thậm chí còn muốn lập tức cúp điện thoại.
"Alo, Manh Manh?" Mãi không thấy đối phương trả lời, Bạch Tuyết nghi ngờ gọi một tiếng.
"Tớ đây, Tiểu Tuyết, cậu... " Dừng một chút, Vương Manh lại nói: "Chiều nay có rảnh không?"
"Sao vậy? Cuối cùng cũng đồng ý cho tớ gặp bạn trai bí ẩn của cậu rồi à?"
"Ừ, sẽ đưa cậu tới chỗ người ra làm việc." Vương Manh thậm chí còn chưa nghĩ ra làm thế nào để hẹn, thấy vậy liền hùa theo luôn.
“Ok nha, cái gã nhà tớ lại không biết đang làm gì nữa, điện thoại thì chẳng nghe, đúng lúc tớ đang buồn chán.” Bạch Tuyết vô tư đồng ý ngay lập tức.
"Được, một tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở xx rồi cùng nhau đến đó."
Thống nhất xong thời gian và địa điểm, Vương Manh cúp điện thoại, sau đó cắn rứt ôm mình cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách.
Cô ấy đang làm cái quái gì vậy? Bạch Tuyết là bạn thân nhất của cô ấy kia mà, và cô ấy thực sự đang tự tay đẩy bạn mình xuống vực sâu.
"Ha."
Không bao lâu sau, trong phòng khách trống trải vang lên một tiếng cười trong trẻo, chua chát, cô ấy có tư cách gì mà cắn rứt?
Không ai ép buộc cô ấy cả, đó là lựa chọn của cô ấy mà phải không? Và làm như vậy chỉ để mang lại hạnh phúc cho riêng mình, hèn hạ vô liêm sỉ.
***
"Manh Manh, cậu chậm quá."
Bạch Tuyết đứng ở ngã tư đã hẹn, ngơ ngác nhìn Vương Manh ung dung đến muộn.
"Xin lỗi Tiểu Tuyết, trên đường hơi tắc." Vương Manh giật giật khóe miệng, cố gắng hết sức làm ra vẻ tự nhiên.
"Được rồi, đi thôi, nó có ở quanh đây không?" Bạch Tuyết không biết chuyện, đương nhiên cũng không quan sát Vương Manh có gì lạ hay không, lòng đầy nôn nóng muốn gặp bạn trai bí ẩn của bạn mình.
Suy cho cùng, tính cách của cô ấy vẫn có một chút hóng hớt.
"Ừm, phía trước không xa, chúng ta đi thôi." Vương Manh gật đầu rồi đi về phía trước.
Phòng thí nghiệm của Dịch Thi nằm ở một vùng ngoại ô không thể coi là hẻo lánh, ở đây phần lớn là những xưởng sản xuất nhỏ và vừa.
Mỗi ngày sẽ có rất nhiều người đến và đi, nhưng sẽ không quá đông đúc, là một nơi tốt để giấu phòng thí nghiệm không minh bạch.
"Xin lỗi các quý cô, nơi này cấm người ngoài vào." Đến trước một cánh cửa nhà máy được khóa chặt, cả hai ngay lập tức bị nhân viên bảo vệ chặn lại.